Lạc lõng giữa trời
Ta tìm nhau giữa muôn người
Người đi quá vội
Ta chẳng tìm thấy nữa
Bàn tay vẫn vậy
Nhưng hơi ấm mất rồi
Lặng nghe tiếng lòng
Ta thở than với ta
Có những chuyện buồn
Nắm tay anh dẫn em đi qua hết
Vui chơi hết những tháng ngày
Bên nhau đến khi ta chết
Một cô gái ngây thơ
Với một chàng trai si tình
Tình yêu là thứ lớn nhất
Mà anh phải hi sinh
Đó là em là buồn vui của ngày gió
Luôn đưa bồ công anh
Bay muôn phương nơi đây đó
Là những ký ức viết đây trang vở
Làm anh chàng nghệ sĩ
Đứng lấp ló sau nàng thơ
Anh nhớ
Chiếc áo dài thướt tha ở sân trường
Một hàng ghế đá
Và một cô gái
Ngồi dưới gốc cây phượng
Thằng nhóc 16
Nó si tình gửi em một vài lá thư
Với những trái tim nghuệch ngoạc
Nó tặng thêm trên từng hàng chữ
Anh chẳng còn biết
Nói thêm câu ngỏ lời
Bất giác em quay lại
Với những tinh tú
Còn đọng trên đôi môi đỏ ngời
Ngại ngùng ấp úng
Dùi lá thư vào trong tay anh
Anh như bất động
Đứng giữa sân trường
Lặng nhìn lên những áng mây xanh
Bàn chân lê bước muốn đi đâu xa
Bỏ quên thân ta
Để ta lãng quên đi nỗi buồn
Nhặt vụn kí ức gửi mây mang đi
Để lòng ta được nhẹ tênh
Những hoài mong cũng tan biến dần
Căn phòng vẫn vậy
Nhưng lại thiếu đi mất tiếng em
Dàn hoa trước cửa sổ úa tàn
Chắc do nay không em viếng thăm
Mọi khung cảnh trở nên
Lạ lùng từ khi em đi
Làm sao anh có thể xếp lại
Những mảnh vụn trong tim anh nhỉ
Nếu em biết thì chỉ anh đi
Làm sao để quên đi mất
Tình em trong từng suy nghĩ
Làm sao chạy xe qua
Những con phố không còn thấy
Những hình ảnh đôi ta
Làm sao khâu lại những vết thương
Để cho nó xóa nhòa phôi pha
Anh muốn biết
Dù trong lòng vẫn còn nuối tiếc
Biết là khó xóa được tên em
Như thằng học sinh
Muốn bỏ hết môn vào khi cuối tiết
Vốn là khó mà vẫn cứ thử
Biết là em đã không còn của nhau
Vậy sau cứ để con tim đau chứ
Tim bất động
Chẳng còn thấy đập
Khi anh đưa tay lên áp ngực
Đến khi nào
Tim này hóa thành kim cương
Như sau bao lần áp lực
Bao nhiêu kỷ niệm đôi mình
Cứ để nó ướm một màu cũ xưa
Đã bao lâu rồi anh không được hỏi
Em giờ đã ngủ chưa
Bàn chân lê bước muốn đi đâu xa
Bỏ quên thân ta
Để ta lãng quên đi nỗi buồn
Nhặt vụn kí ức gửi mây mang đi
Để lòng ta được nhẹ tênh
Những hoài mong cũng tan biến dần