Em không về kịp chị ơi
Khi mưa trắng cả
Một trời Quảng Trị
Cơn lũ đầu mùa
Như từ thiên niên kỷ
Không dừng mà đổ xuống quê mình
Đã bao ngày cha vẫn lặng thinh
Em cứ vô ra
Lệ nhòa mắt ướt
Bên ngoài trời
Chỉ một màu mây nước
Ở nơi mô như đất quê mình
Ơi chuyện tình ngày xưa
Ướt đẫm bờ mi
Ai xui khiến chi
Thủy tinh tìm bắt chị
Chú Út ngập ngừng
Đi qua dòng lệ
Lũ cuốn trôi nhà
Và cả chị chị ơi
Cha nghẹn ngào không nói nên lời
Em gào lên như người mê sảng
Cả nhà phủ một màn mưa trắng
Mưa trắng trời
Hay trắng cả con tim
Cả nhà phủ một màu tang trắng
Tang trắng lòng
Hay trắng cả con tim
Chiều ra đứng trông em về chưa
Dòng sông nước lên
Nhưng bây giờ em ở đâu
Xa xa cánh cò về tổ ấm
Đêm xuống bên đôi
Nhưng em đâu rồi
Một đêm tối tăm đi tìm em
Từ bên mé sông
Có cành đồng lên đồi cao
Mưa rơi tiêu điều làm cơn lũ
Giông tố thét gào em đâu rồi
Em ơi có nghe không tiếng chị
Em ơi có nghe không hỡi em
Đêm nay mưa bão qua hơn lúc nào
Sông ơi sao cuốn trôi đi đời tôi
Dò tin hỏi thăm ai gặp em
Rằng cơn lũ qua
Cuốn đi rồi trôi đi thật xa
Em ơi bỏ lại chị mình lại sao
Ba má mất đi chị tính sao
Em ơi có nghe không tiếng chị
Em ơi có nghe không hỡi em
Đêm nay mưa bão qua hơn lúc nào
Sông ơi sao cuốn trôi đi đời tôi
Rồi ba bốn hôm tìm được em
Lòng quặn thắt đau
Thấy em nằm bên bờ sông
Ơi em có còn là em không
Cơn lũ cuốn em đi thật rồi
Ơi em có còn là em không
Cơn lũ cướp em
Đi thật rồi
Em không về kịp chị ơi