Sớm nay bước ra phố
Cúi xuống vũng nước dưới chân
Thấy khóe mắt nheo nhéo
Ô hay nhăn nheo đồi mồi
Đầu ngoái về sau mong ngóng
Đôi tiếng thân quen của ai
Thấy chỉ có đôi tiếng còi xe
Bực tức vọng lại
Đi nhanh lên ông già
Hoặc chết luôn đi cho tôi đi qua
Thành phố vốn đã bé tí teo
Xương khớp kia đòi đi bao xa
Chết nhanh lên ông già
Hoặc chết luôn đi theo hôm qua
Giờ đất đất nhà đất xe đất đâu
Đất dôi đất dư đất nuôi người già
Tuổi trẻ vụt qua trong chớp mắt
Từng mảnh ký ức giờ cóp nhặt
Những khát vọng năm nào đã cạn khô
Những giấc mộng bị lo toan choán chỗ
Ta cất bước đường đột giữa phố đông
Ta từng là số một giờ là số không
Ta hờ hững nhìn cơn giông
Đang dần kéo đến
Ta dửng dưng
Khi thần chết chầu chực réo tên
Nơi kia con đường quen giờ đông người
Chen đời sao nhỏ nhen
Họ đang bỏ quên
Nhưng ta vẫn lê chân bước
Đã từng mong có ai gọi ta…
Nhưng rồi bao người qua
Tiếng vào lời ra để lại rời xa
Chẳng ai phía trước
Ta vui lòng chấp nhận thôi
Đời là vậy hơi đâu giận dỗi
Biết trước một ngày
Thân này sẽ tan biến
Như nước chảy mây trôi
Đường này đi đến đây thôi
Ta đã chùn chân mỏi gối
Ta mời bóng tối kéo về
Mang sự tĩnh lặng
Cho ta nghỉ ngơi
Cảm giác thảnh thơi
Khi không ai chờ đợi
Ta đã già
Đã quá đủ để hiểu ra
Ta vốn chẳng là ai
Mỗi khi chiều tà
Đi nhanh lên ông già
Hoặc chết luôn đi cho tôi đi qua
Thành phố vốn đã bé tí teo
Xương khớp kia đòi đi bao xa
Chết nhanh lên ông già
Hoặc chết luôn đi theo hôm qua
Giờ đất đất nhà đất xe đất đâu
Đất dôi đất dư đất nuôi người già
Trán đã hơi hói rồi,
Đuôi mắt đã có nếp nhăn rồi
Tóc đã chớm bạc rồi
Da cũng lốm đốm vết đồi mồi
Chán ghét chốn ồn ào
Bụng bia chiều đến đói cồn cào
Đứng trông khoé mắt cay
Nỗi niềm của vợ già nhà hướng tây
Thoáng cái chớp mắt
Mà đã ba mươi rồi
Tính ra thì mình có
Mỗi cái ghế đang ngồi
So với người khác
Thì cũng có nhà có xe
Nhưng cũng bình thường như miền Tây
Nhà nhà có ghe
Giữa dòng đời tự nhiên
Ta lại trôi lững lờ
Danh vọng tiền tài
Tự nhiên lại thôi, hững hờ
Sinh ra thằng tôi
Đứng nhìn đời ngẩn ngơ
Ôi bây giờ
Tôi đang muốn cái *** gì bây giờ
Đó mới chỉ là phần
Phần đầu của vấn đề
Tuổi ba mươi đến
Tôi soi đời thật cặn kẽ
Chợt nhận ra có những thứ
Mà *** hiểu thể nổi
Dù bao lâu nay
Sự đời *** *** này vẫn thế, ah
*** thể hiểu nổi
Cái bọn trẻ bây giờ
Ăn cái *** *** gì
Mà ngu thế nhờ?
*** thể nói chuyện với bọn nó
Dù chỉ giết thì giờ
Bằng chúng mày tao đâu có thế nhờ?
*** thể chịu nổi, cái thời tiết bây giờ
Ngày xưa Hà Nội
Đúng là đâu có thế nhở?
Tầm này hồi đấy
Tao còn thấy trời xanh
Nắng vàng
Bây giờ mỗi cái màu xám đặc quánh
*** thể chịu nổi
Cái xã hội bây giờ
Ngày xưa con người với nhau
Là đâu có thế nhở?
*** thể chịu nổi
Hay *** ***để tôi yên
Tất cả vẫn vậy thôi thì
*** *** biến