Người theo hương hoa
Mây mù giăng lối
Làn sương khói phôi phai
Đưa bước ai xa rồi
Đơn côi mình ta vấn vương
Hồi ức trong men say chiều mưa buồn
Ngăn giọt lệ ngừng khiến
Khoé mi sầu bi í i i i
Đường xưa nơi cố nhân
Từ giã biệt li
Cánh hoa rụng rời
Phận duyên mong manh
Rẽ lối trong mơ ngày tương phùng
Tiếng khóc cuốn theo làn gió bay
Thuyền qua sông lỡ quên
Vớt ánh trăng tàn nơi này
Trống vắng bóng ai dần hao gầy
Lòng ta xin nguyện khắc
Ghi trong tim tình nồng mê say
Mặc cho tóc mây
Vươn lên đôi môi cay
Bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời
Ta lạc trôi giữa trời
Đôi chân lang thang về nơi đâu
Bao yêu thương giờ nơi đâu
Câu thơ tình xưa vội phai mờ
Theo làn sương tan biến trong cõi mơ
Mưa bụi vươn trên làn mi mắt
Ngày chia lìa hoa rơi buồn hiu hắt
Tiếng đàn ai thêm sầu tương tư
Lặng mình trong chiều hoàng hôn
Tan vào lời ca
Lối mòn đường vắng một mình ta
Nắng chiều vàng úa nhuộm ngày qua
Xin đừng quay lưng xoá
Đừng mang câu hẹn ước kia rời xa
Yên bình nơi nào đây
Chôn vùi theo làn mây
Người theo hương hoa
Mây mù giăng lối
Làn sương khói phôi phai
Đưa bước ai xa rồi
Đơn côi mình ta vấn vương
Hồi ức trong men say chiều mưa buồn
Ngăn giọt lệ ngừng khiến
Khoé mi sầu bi í i i i
Đường xưa nơi cố nhân
Từ giã biệt li
Cánh hoa rụng rời
Phận duyên mong manh
Rẽ lối trong mơ ngày tương phùng
Tiếng khóc cuốn theo làn gió bay
Thuyền qua sông lỡ quên
Vớt ánh trăng tàn nơi này
Trống vắng bóng ai dần hao gầy
Lòng ta xin nguyện khắc
Ghi trong tim tình nồng mê say
Mặc cho tóc mây
Vươn lên đôi môi cay
Bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời
Ta lạc trôi giữa trời
Ta lạc trôi
Ta lạc trôi giữa đời
Lạc trôi giữa trời