Ngày cha ra đi là trang nhật ký buồn
Ngoảnh mặt bỏ lại
Hình bóng của quê hương
Không một người thân
Không một người đến
Hỏi thăm đôi lời
Chút tình cuối yêu thương
Đoàn tàu sang ngang
Như tình thân lúc này
Cha mẹ nơi nào vội vã bước đi đâu
Ôm con trên tay cha cười cha khẽ nói
Lúc con lớn khôn con sẽ hiểu đời cha
Ba mươi năm khi con lớn khôn thì
Hiểu được những đắng cay
Của cuộc đời cha khi đó con mới biết
Vì sao tóc cha bạc
Vì sao cha thức năm canh!
Ngày xưa không một lều tranh
Che nắng che mưa đến cơn đói lòng
Giờ đây khó quên
Có là thời gian quên mái tóc thề
Mỗi đêm giật mình bàng hoàng
Nhớ đến quá khứ năm xưa
Nội ơi nội đành lòng sao
Bỏ hết yêu thương bỏ đứa cháu khờ
Giờ đây trách ai?
Trách là anh em tham phú phụ bần
Thấy khó cơ hàn thì anh em
Không biết nơi nào?
Không một lời thăm
Không cánh thư lòng
Có buồn nào hơn khi tình anh em
Thua một người dưng?
Có buồn nào hơn khi nơi đất khách
Làm chốn quê hương?
Ba mươi năm khi con lớn khôn thì
Hiểu được những đắng cay
Của cuộc đời cha khi đó con mới biết
Vì sao tóc cha bạc
Vì sao cha thức năm canh!
Ngày xưa không một lều tranh
Che nắng che mưa đến cơn đói lòng
Giờ đây khó quên
Có là thời gian quên mái tóc thề
Mỗi đêm giật mình bàng hoàng
Nhớ đến quá khứ năm xưa
Nội ơi nội đành lòng sao
Bỏ hết yêu thương bỏ đứa cháu khờ
Giờ đây trách ai?
Trách là anh em tham phú phụ bần
Thấy khó cơ hàn thì anh em
Không biết nơi nào?
Không một lời thăm
Không cánh thư lòng
Có buồn nào hơn khi tình anh em
Thua một người dưng?
Có buồn nào hơn khi nơi đất khách
Làm chốn quê hương?
Nhắn ai đi về
Có đi về miền trung
Cho tôi nhắn đôi lời
Ở đời có câu
Mấy ai mà giàu ba họ?
Mấy ai mà khó ba đời?
Đừng gieo thêm cho đời đau thương
Ở đời có câu
Mấy đời bánh đúc có xương?
Mấy ai bỏ rơi con mình?
Ba mươi năm không một ngày quên
Mấy đời bánh đúc có xương?
Mấy ai bỏ rơi con mình?
Ba mươi năm không một ngày quên