Dòng thời gian mang những
Thăng trầm trong
Đời ai biết ra sao.
Ngày vui như mây khói
Vút bay xa dần
Thời thơ mộng cũ.
Ta mong quên đi thời gian
Cho ta vui cuộc đời,
Dù đời đắng cay.
Ta mong quên đi
Nỗi đau vây quanh ta
Đã bao ngày vẫn không nhạt phai
Mưa rơi mưa vẫn rơi hoài,
Nỗi nhớ vẫn mãi dâng cao.
Trong ta bao nhung nhớ lên
Chơi vơi ai biết chăng
Lòng này một trời những phong ba