Ngày mình yêu nhau
Hai bàn tay trắng cơ hàn
Đời đẹp làm sao
Vui buồn cay đắng có nhau
Mười năm trôi qua
Một sương hai nắng chung lòng
Hạnh phúc đơn sơ
Nhưng tình yêu thiết tha
Rồi thời gian trôi
Êm đềm như nước xuôi dòng
Người thầm mộng mơ
Xây đời nhung gấm xa hoa
Rồi người phụ tôi
Ra đi không nói một lời
Để lại con thơ
Quên đi nghĩa tình phu thê
Đêm qua đêm ôm con dại khờ
Đôi dòng lệ thấm sầu rơi
Thầm trách người đi
Ham chi cuộc sống kim tiền
Hạnh phúc đơn sơ
Tôi tìm sao chẳng thấy
Chỉ thấy xót xa
Khi con khờ hỏi mẹ đâu cha
Tỉnh mộng đi em
Quay về với mái gia đình
Mở rộng vòng tay
Ân tình anh đón chờ em
Nụ cười con thơ
Thân thương mái ấm gia đình
Bạc tiền xa hoa
Không mua nỗi hạnh phúc đâu
Em ơi thức trọn đêm nay
Mình trong giây phút
Biệt ly nghẹn ngào
Nghẹn ngào cho lệ hoen mi
Cho lòng thêm khổ khi đã yêu rồi
Mai đây xa cách phương trời
Tình duyên hai lối em có buồn không
Yêu em anh khổ thật nhiều
Mà anh không trách rằng em phụ tình
Cành vàng phải tựa lầu son
Còn anh thì vẫn tay trắng tay hoài
Mơ chi gác tía son vàng
Nên nay anh đứt ruột
Nhìn nàng ra đi
Đêm nay trăng sắp tàn trên phố nhỏ
Những kỷ niệm êm đềm
Ngày hai đứa yêu nhau
Anh xin gửi lại em
Em ơi hai quả tim vàng
Một căn nhà nhỏ chỉ là hư vô
Nên anh mới hiểu được rằng
Tình trên nhân thế chẳng đẹp như thơ
Yêu em anh quá dại khờ
Trèo cao té nặng ai ngờ đâu em
Đêm qua đêm ôm con dại khờ
Đôi dòng lệ thấm sầu rơi
Thầm trách người đi
Ham chi cuộc sống kim tiền
Hạnh phúc đơn sơ
Tôi tìm sao chẳng thấy
Chỉ thấy xót xa
Khi con khờ hỏi mẹ đâu cha