Hò ơi!
Ơi hò ơi
Lòng lại dặn lòng
Non mòn biển cạn
Dạ lại dặn dạ
Đá nát vàng phai
Câu hò
Theo suốt dòng đời
Neo níu mãi
Tình người xa xứ
Muốn trở về
Với những đêm không ngủ
Để nghe câu hò
Quê mẹ dưới trăng
Quê mình nhiều
Mưa ngàn, gió biển
Nên điệu hò
Càng nặng, càng sâu
Thương cuộc đời
Với lắm bể dâu
Câu hò khoan
Nhẹ lòng người phận bạc
Câu hò khoan
Nói cái lành, cái ác
Câu hò khoan
Nhỏ thấm những kiếp người
Tệ lắm anh ơi!
Bạc lắm anh ơi!
Nghe xé ruột
Những mối tình sạt lở
Dẫu có trăm năm
Dẫu có ngàn năm
Hò quê mẹ
Vẫn rộn ràng, tươi rói
Tiếp thêm sức
Để bước chân không mỏi
Yêu thương nhiều hơn
Suốt cuộc đời!
Nghe câu hò
Quê Mẹ trong tôi
Thương Quê mình
Lắm lắm, người ơi!
Quê mình nhiều
Mưa ngàn, gió biển
Nên điệu hò
Càng nặng, càng sâu
Thương cuộc đời
Với lắm bể dâu
Câu hò khoan
Nhẹ lòng người phận bạc
Câu hò khoan
Nói cái lành, cái ác
Câu hò khoan
Nhỏ thấm những kiếp người
Tệ lắm anh ơi!
Bạc lắm anh ơi!
Nghe xé ruột
Những mối tình sạt lở
Dẫu có trăm năm
Dẫu có ngàn năm
Hò quê mẹ
Vẫn rộn ràng, tươi rói
Tiếp thêm sức
Để bước chân không mỏi
Yêu thương nhiều hơn
Suốt cuộc đời!
Nghe câu hò
Quê Mẹ trong tôi
Thương Quê mình
Lắm lắm, người ơi!
Thương Quê mình
Lắm lắm, người ơi!