Tôi đem giấc mơ mình
Cho người ta nhìn ngắm
Cầm nắm
Cười chê
Ngợi khen
Con đường ta đi thường
Không mấy khi phẳng lặng
Và đôi khi là gian nan
Là xương máu
Con đường ta đi đôi khi
Là chân trời buồn
Tôi đem giấc mơ mình theo ngàn lối
Theo màn đêm
Theo vì sao xa xôi
Nhớ về những ngày bé thơ
Tôi mơ được là câu hát
Là ngọn cây, là bài thơ
Đưa tôi về với rừng
Đất ươm mầm hoa giữa cỏ xanh
Con đường ta đi thường
Không mấy khi phẳng lặng
Và đôi khi là gian nan
Là xương máu
Con đường ta đi đôi
Khi là chân trời buồn
Nhìn từng phút giây trôi về
Một hướng đi vô định
Và từng bước chân như
Đã quá mỏi mệt
Cần 1 tiếng yêu
Như là một chiếc ôm
Như là một chút
Yên bình trong đêm
Tôi đem giấc mơ mình
Cho người ta nhìn ngắm
Tôi đem giấc mơ mình
Cho người ta nhìn ngắm