Gió bấc về xác xơ những
Bụi chuối sau nhà
Má vẫn ngồi
Mắt đăm chiêu nhìn trời xa
Từng cơn gió
Lào xào mái hiên
Nghe như tiếng
Cười đùa của em
Ôi người con gái ngày xưa
Út lấy chồng
Má hay ra ngoài
Ngắm chân trời
Phía cuối trời
Cánh chim theo ngàn cơn gió
Bên kia xóm
Vọng về tiếng ca
Giọng ai hát
Điệu buồn xót xa
Ờ ơ ớ ớ ơ
Người đi đi xa
Mà lòng xót xa
Mẹ già đứng bên hiên nhà
Người lên xe hoa
Lòng buồn héo hon
Mẹ già tiễn con lệ rơi
Tháng tháng ngày
Lướt qua theo
Ngọn gió Đông về
Má vẫn ngồi
Ngóng trông con mịt mù xa
Bờ môi đã
Chẳng còn thốt ra
Và đôi mắt
Chẳng còn thấy ai
Trăng tàn theo bóng người xa
Phía cuối trời
Cánh chim theo ngọn
Gió quay về
Gió thét gào
Nhánh cau rơi rụng tả tơi
Người con gái
Tần ngần trước sân
Còn đâu nữa
Mẹ già của em
Còn đâu nữa gió ơi
Người đi đi xa
Mà lòng có xa
Từng ngày ngóng trông quê nhà
Buồn chi em ơi
Dòng đời cứ trôi
Lòng người có bao giờ vơi
Nhìn qua con bến mong chờ
Chìm trong mịt mờ sương lạnh
Về đâu ơi bóng con đò
Để rời câu hò ước hẹn
Cho trời xa con sáo bay
Cho lòng ai nhớ ai
Thương nhớ bao nhiêu
Cũng chỉ là kỷ niệm
Khi từ giã thơ ngây
Em cất bước theo chồng
Bỏ lại hoàng hôn
Với màu khói đốt đồng
Bỏ bến sông xưa lạnh lùng
Trong gió bấc
Má ơi đừng gả con xa
Chim kêu vượn hú
Biết nhà má đâu
Rồi thì sáo cũng bay xa
Bỏ trên bến nước
Tiếng ca buồn hiu
Vàng trôi chẳng tiếc chi nhiều
Tiếc thương em bậu
Chín chiều ruột đau
À ơi ơi ả à ơi
Trời mưa lâm râm
Ướt dầm bông soái
Bậu đi lấy chồng
Sao chẳng nói qua hay
Gió đưa con sầu lên bờ
Bù non bù nước khóc than
Vì chân lẻ bạn
Mới ốm o cung đàn
Tình bậu không muốn mang
Gió lay bông tràm
Đêm nằm nghe
Sầu thắt lá gan
Ai đưa cái kìa con sáo
Nó sang sông
Để cho cái kìa con sáo
Xổ lòng bay xa