Mưa rừng ơi mưa rừng
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời
Mưa sầu vì lòng người
Duyên kiếp không lâu
Mưa từ đâu mưa về
Làm muôn lá hoa rơi tả tơi
Tiếng mưa gió lạnh lùa ngoài mành
Lá vàng rơi lià cành
Gợi ta nỗi niềm riêng
Ôi ta mơ ước xa xôi
Nhưng đêm mãi cô đơn
Gửi tâm tư về đâu
Mưa thương ai Mưa nhớ ai
Mưa rơi như nức nở
Mưa rơi trong lòng tôi
Mưa rừng ơi mưa rừng
Tìm đâu hỡi ơi bóng ngày xưa
Mỗi khi mưa rừng về muộn màng
Bóng chiều vàng dần tàn
Lòng thương nhớ nào nguôi
Đã từ lâu
Tôi vẫn thường trong bóng đêm
Mang nỗi buồn không biết tên
Tôi đã thầm thề mây hẹn gió
Tôi muốn lánh xa chuyện đời
Tôi muốn quên đi loài người
Tôi ước mơ trong cuộc đời
Không có đàn bà
Bỗng một hôm
Tôi với người quen biết nhau
Tôi nghĩ tình chỉ thế thôi
Đầu biết lòng thầm mang niềm nhớ
Tôi muốn lánh nhưng lại tìm
Tôi muốn quên nhớ càng nhiều
Tôi muốn xa nhưng lại gần
Hỡi người yêu ơi
Ôi đàn bà là những niềm đau
Hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao
Ôi đàn bà lại là con dao
Làm tim nhỏ máu
Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua
Hay đàn bà lạnh lùng hôm nay
Ôi đàn bà là vần thơ say
Khúc nhạc chua cay
Đất mẹ đầy cỏ lúa
Đồng xanh xa mấy mùa
Ngoài đê diều căng gió
Thoảng câu hò đôi lứa
Trong xóm vang chuông chùa
Trăng sáng soi liếp dừa
Con sông dài mấy nhánh
Cát trắng bờ quê xưa
Anh cho em mùa xuân
Trẻ nô đùa khắp trời
Niềm yêu đời phơi phới
Bàn tay thơm sữa ngọt
Giải đất hiền chim hót
Mái nhà xinh kề nhau
Anh cho em mùa xuân
Đường hoa vào phố nhỏ
Nhạc chan hòa đây đó
Tình yêu non nước này
Bài thơ còn xao xuyến
Rung nắng vàng ban mai