Nhớ lúc bé tôi thường loanh
Quanh trong sân nhà.
Nôn nao trong lòng mong
Mẹ về với tôi
Cứ mỗi tối mẹ tạm biệt tôi
Và phải đi làm
Nơi mẹ làm xa
Lắm tận 50 phút.
Nhiều khi tôi giả vờ
Khóc lên để cho mẹ tôi
Ngủ lại đến sáng
Mẹ nhìn tôi cười rồi ôm
Tôi hôn lên trán
Trời trưa nắng mẹ về với tôi
Dáng mẹ gầy đầy mùi cá tôm
Tôi vẫn ôm mẹ tuổi
Thơ của tôi thế đấy
Mùi tôm cá có nhạt đâu,
Vì đàn con mẹ phải lặn sâu
Trắng đêm cho con
Được ngủ thêm lâu,
Sự hi sinh này nào ai thấu.
Cầu mong con lớn
Nhanh lo cho mẹ
Để mùi tôm cá tan
Trong trí nhớ
Sẽ tốt thôi mẹ chờ con nhé.
Thấm thoát đó tôi đã
Hơn 20 tuổi rồi
Vẫn chưa làm gì cho
Mẹ tôi thấy vui
Mẹ vẫn như thế đó
Vẫn cứ đêm ra chợ để
Lo thêm hai đứa cháu tôi
Không biết thời gian
Của mẹ còn bao lâu.
Mùi tôm cá có nhạt đâu
Vì đàn con mẹ phải thức
Trắng đêm thâu cho
Con được ngủ thêm sâu.
Nỗi đau này nào ai thấu.
Giờ con đã lớn mẹ ơi
Trưởng thành trong nước mắt mẹ ơi
Hãy quên đi bao cùng cực
Lo toan và bao
Lần mẹ đau ốm.
Đôi bàn tay con sẽ
Che cả bầy trời
Cho dù nắng mưa hay dông bão
Cứ đứng sau bờ vai con.
Sẽ tốt thôi... Mẹ tôm cá!