(Tôi đi từ ải Nam Quan sau vài ngàn năm lẻ
Chia đôi một họ trăm con đã lên đường
Năm mươi người ngược núi rừng
Đã dựng vòng biên ải
Năm mươi người trẩy theo sông tới khơi chừng
Tôi theo người vượt quan san
Ơi ơi người ơi Ơi người ơi
Vẽ lối mòn gìn giữ quê hương ngăn đường giặc Hán
Tôi chưa về Ải Chi Lăng
Ơi ơi người ơi Ơi người ơi
Dưới chiến bào người thấy băn khoăn thương ai đầu nguồn...)2
Nữ
Hỡi anh đi đường cái quan (đường cái quan)
Dừng chân đứng lại (đứng lại làm chi)
Dừng chân đứng lại
Cho em đây than đôi lời( than chi than chi)
Đi đâu vội mấy anh ơi...
Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị (ý à) đứng ... chờ... đợi (ỳ) ai
Và khuyên người chẳng tái hồi
Cho ngàn năm được (ý à) sống đời... vọng phu..(đời vọng phu)
Ra đi từ lúc trăng tơ, trăng một miền hoa cỏ
Trăng lên đầu cửa ô xa vẫn chưa mờ
Im nghe lời Thủ Đô chào, ôi lời mừng đông đảo ý
Đi trong lịch sử dân ta, luống nghẹn ngào.
Hai bên nhà cửa thân yêu
Ơi người ơi Ơi người ơi
Đã mấy lần để đám rêu xanh thay mầu gạch ngói
Thăng Long buồn tủi chia phôi
Tháp, Tháp Rùa ơi Tháp, Tháp,Tháp Rùa ơi
Gió tiễn người về tới quê hương câu ca giọng Hời.