Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng. Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm. Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng bóng tối lắm tiêu điều, đường xưa vắng đìu hiu. Đem sầu đi trong tuổi nhớ, bao thương nhớ chỉ là mộng mơ. Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá. Mưa đếm sầu riêng ai, buồn ơi đến bao giờ
Mưa ơi ,mưa ơi mưa gieo sầu nhân thế. Mưa nhớ ai. Biết người thương có còn nhớ hay quên. Riêng ta vẫn u hoài đêm đêm tiếp đêm nhớ mong hoài đã cách xa
Mưa buồn rơi rơi ngoài phố, nghe như tiếng nhạc buồn triền miên .Đêm nao chốn đây ta dìu nhau tao muôn ngàn lời thơ chờ mong đến kiếp nào. Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi, gác nhỏ đèn lẻ loi bóng dáng in trên tường loan. Anh gối tay tôi để ôn chuyện xưa cũ gói trọn trong nỗi nhớ.
Tôi muốn hỏi có phải vì đời chưa trọn vòng tay có phải vì tâm tư giấu kín trong thư còn đây. Nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến giấc ngủ chưa đến thì
Ngoài hiên mưa tuôn mưa lạnh xuyên qua áo ai. Canh dài nghe bùi ngùi . Mưa nên phố nhỏ có một người vừa ra đi đêm nay để bao nhiêu luyến thương lại lòng tôi
Khi chót gửi những hình ảnh của tim vào lòng đêm, những kỉ niệm cho nhau nếu mất đi xin đừng quên. Tôi thiếp đi trong niềm vui và đêm rớt những giọt mưa cuối cùng
Ôi ta mong ước xa xôi những đêm mãi cô đơn gửi tâm tư về đâu. Mưa thương ai mưa nhớ ai mưa rơi như nức nở, mưa rơi trong lòng tôi
mưa rừng ơi mưa rừng, tìm đâu hỡi ơi bóng người xưa mỗi khi mưa rừng về muộn màng, bóng chiều vàng dần tàn, lòng thương nhớ não nề
Trời đổ mưa cho phố vắng mênh mông khơi lòng bao nỗi nhớ, trời làm mưa cho ướt áo em thơ mưa rơi tự bao giờ
Tình yêu đó phôi pha vào sương gió những đêm mưa tĩnh nhỏ gợi nhớ thủa học trò tâm tình thường hay ngó, trường tan về chung phố những lúc trời chiều đổ mưa
Và từ đó những đêm trời mưa gió có thương người tĩnh nhỏ ngùi nhớ tuổi học trò tâm tình thường hay ngó đường đi về chung lối mưa có buồn mình cùng vui
Mùa mưa lần trước anh về đây ghé thăm tôi. Tình xưa bạn cũ gặp nhau đêm ấy mưa rơi. Tách cà phê ấm môi, mình ngồi ôn lại những phút vui qua mất rồi
Này cây phượng vĩ bên đường che nắng ban trưa. Này con đường dẫn vào sân ga tắm trăng mơ
Mái trường khi ấu thơ và này căn nhà văng nằm cạnh nhau nghe đêm mưa
Hai đứa vui chưa vơi tâm sự hôm sau anh lên đường. Tôi tiễn anh như bao anh hùng hiên ngang ra xa trường
Vì yêu quê hương anh lặng lẽ bước chân đi. Vì thương non sông tôi gạt nước mắt phân li. Từng cơn mưa vẫn rơi não nề anh nói 1 năm nữa anh về
Mùa mưa lại đến tôi mừng vui đón tin anh, đèn khuya một bóng nhìn mưa rơi suôt năm canh. Nghĩ rằng tôi vắng anh vì nghĩa trai còn đi giữ quê hương cho chúng mình
Nhiều khi chờ sáng nghe lòng thao thức canh thâu. Đường ga nhỏ bé nằm đợi mong đã bao lâu
tiếng còi đêm lướt mau, đoàn tàu đi về mãi mà bạn thân tôi nơi đâu
Ngoài trời không sao thưa đường lày ướt ngõ tối mưa khuya về hiu hắt đi vào hồn. Chuyện đời quên đi thôi dĩ vãng xa lắm rồi gợi lại để làm chi nữa người ơi
Chiều nào lâng ly bôi tình vừa mới chắp nối tay không mà mơ ước đi vào đời
Để rồi bao năm trôi, thênh thang đường không lối nhớ cố nhân muốn về rồi lại thôi
Quán vắng mưa khuya như khúc ca nghẹn lời. Tí tách rơi rơi day dứt trong lòng người
không hẹn gặp nhau đêm nay chân nghèo sưởi ấm buốt giá, đếm từng bước đi về trên mái lá
Chừng nào mưa thôi rơi đường chợt nắng dẫn lối mưa tan vào sương khói xuôi về nguồn
Để người em năm xua thôi không còn thương nhớ mỗi lúc nghe gió về kể chuyện mưa
Để người em năm xua thôi không còn thương nhớ mỗi lúc nghe gió về kể chuyện mưa
Mưa nửa đêm...
Mưa nửa đêm...
Mưa nửa đêm...