Người đi qua trần gian sống
Trăm năm trong cõi mơ màng
Người đi qua trần gian đâu
Biết mình là kiếp đi hoang
Người vui trong giàu sang
Người buồn trong cơ hàn
Rồi người tay trắng sớm
Gian lao trong lầm than
Người đi qua trần gian đã
Trót mang một kiếp khổ sầu
Ngủ dài trong đêm thâu
Đâu biết đời mình sẽ ra sao
Xưa ta đến từ đâu kiếp
Này ta gặp nhau
Để rồi xa cách khóc
Cho duyên ban đầu
Ai nào có biết kiếp
Xưa ta mang tội gì
Để rồi kiếp này giờ
Ta mang nỗi sầu bi
Người hay người trăm
Năm có ai không về bên mẹ
Mà sao người nỡ
Dối gian nhau làm gì
Quán trọ cõi trần ai có ai
Biết mình đến bao lần
Đời như khói phù vân men
Rượu nồng soi bóng giai nhân
Người già theo thời gian
Ngày qua tóc trắng dần
Về làm thân bụi cát tốt
Cây xanh nơi dương trần
Người đi qua trần gian đã
Trót mang một kiếp khổ sầu
Ngủ dài trong đêm thâu
Đâu biết đời mình sẽ ra sao
Xưa ta đến từ đâu kiếp
Này ta gặp nhau
Để rồi xa cách khóc
Cho duyên ban đầu
Ai nào có biết kiếp
Xưa ta mang tội gì
Để rồi kiếp này giờ
Ta mang nỗi sầu bi
Người hay người trăm
Năm có ai không về bên mẹ
Mà sao người nỡ
Dối gian nhau làm gì
Quán trọ cõi trần ai có ai
Biết mình đến bao lần
Đời như khói phù vân men
Rượu nồng soi bóng giai nhân
Người già theo thời gian
Ngày qua tóc trắng dần
Về làm thân bụi cát tốt
Cây xanh nơi dương trần