Sáng nay cà phê một mình, Sài Gòn chợt mưa, chợt mưa .
Nhớ em bao nhiêu cho vừa. Em ơi, em ơi!
Sáng nay nghe mưa quanh mình, trời chợt lạnh như mùa đông.
Những cơn mưa rơi ơ thờ, rớt trên cuộc tình mong manh.
Em đã đi một ngày mưa buồn, cơn gió đông lạnh đầy đôi tay.
Em đã đi để lại nơi này, đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm.
Như cánh chim lạc về phương nào, theo bước chân một ngày mưa bay.
Em đã đi để lại nơi này, cơn gió đông còn buồn mênh mông.
Sáng nay mây thấp trên đầu, từng giọt cà phê ngọt đắng.
Biết em nơi đâu bây giờ. Em ơi, em ơi!
Sáng nay ngồi khóc một mình, từng giọt sầu rơi lặng lẽ.
Biết ta xa nhau thật rồi…