Tuyết phủ đầy trên núi cao đêm nay, xung quanh không một bóng người
Ta dường như là nữ hoàng của một vương quốc bị lãng quên
Tiếng gió gào thét như nỗi đau đang cuộn trào trong lòng ta
Có trời chứng giám ta đã cố, nhưng không thành
Không thể giữ mãi nhưng cũng không thể vượt qua
idina menzel let it go
Đừng để họ thấy, đừng để họ biết
Hãy tỏ ra ngoan ngoãn như ngày xưa
Hãy giấu đi sự thật, đừng để họ biết…
Nhưng có lẽ mọi chuyện giờ đã vỡ lẽ rồi
idina menzel let it go
Hãy buông tay đi
Không thể níu kéo thêm gì nữa
Hãy buông tay đi
Quay lưng và khép chặt cánh cửa lại.
Ta không quan tâm họ sẽ xì xào điều gì
Hỡi lòng ta, hãy nổi bão tuyết đi
Vì dù sao ta vốn chưa bao giờ biết sợ cái lạnh.
idina menzel let it go
Buồn cười thay, chỉ khi cách xa ta mới thấy mọi việc quá cỏn con
Và nỗi sợ hãi từng ngự trị trong ta bỗng nhiên tan biến
Đã đến lúc ta có thể thử nghiệm và khám phá giới hạn của bản thân
Không cần e ngại rằng nó sai trái
Không còn bị bó buộc bởi luật lệ
Ta đã tự do
idina menzel let it go
Hãy buông tay đi
Ta hòa làm một với gió bão và trời cao
Hãy buông tay đi
Các người sẽ không bao giờ thấy ta nhỏ lệ
Ở đây ta sẽ ngự trị
Hỡi lòng ta, hãy nổi bão tuyết đi
idina menzel let it go
Sức mạnh của ta lan tỏa trong không trung
Tâm hồn ta buông thả cùng các cột băng đăng hoa lệ
Tâm trí ta lạnh băng như hoa tuyết
Ta sẽ không quay về nữa đâu, quá khứ đã quá xa vời
idina menzel let it go
Hãy buông tay đi
Ta sẽ như ánh mặt trời nhô khỏi rặng núi
Hãy buông tay đi
Cô gái ngoan hiền kia đã biến mất rồi
Dưới ánh dương này, ta sẽ ngự trị
Hỡi lòng ta, hãy nổi bão tuyết đi
Vì dù sao ta chưa bao giờ sợ cái lạnh.