Tác giả : Lam Phương
Từ lúc xa em trời bỗng im lìm
Mây trôi lang thang gió không về để hôn làn tóc rối
Từ lúc xa em nhà vắng không đèn
Đen như con tim quá mỏi mòn thèm nói câu tình duyên
Ngày ấy không xa, tình vẫn thiết tha
Đôi ta tung tăng như chim rừng, vang tiếng ca trên đồi
Rồi tháng năm qua, tình bỗng phôi pha
Cho anh chơi vơi giữa khung sầu bằng nhớ thương thật lâu
Hôm nao khi tình nồng lên cao
Em bảo mình yêu nhau đến khi sông núi mòn
Yêu anh em đặt trọn tin yêu đi vào vùng tương lai mặc cho đời ngang trái
Hôm nay núi vẫn còn trơ trơ
Sông còn mầu xanh lơ cớ sao người hững hờ !
Em ơi tuổi mộng được bao lâu bóng chiều ngồi bên nhau sao trút thêm đớn đau
Chiều xuống kinh đô phủ bóng giáo đường
Sao con bơ vơ mãi nơi đây, bên tiếng chuông nhiệm mầu
Lạy Chúa con yêu đời xót xa nhiều
Bao năm qua con mãi đi tìm tình vẫn chưa được yên !