Nửa tiếng đàn trong đêm
Hai ba tiếng nhớ nhung
Trào dâng theo từng cơn sóng về
Lời khó tỏ bày
Nàng lấy vẩy cá làm tín vật
Nhưng thiên ý trêu đùa, nàng không thể yêu ta
Ta biết vùng biển cấm ấy rất nguy hiểm
Nhưng hoài niệm về nàng ta không dứt được
Sóng tựa núi, mưa tự kim châm theo gió mà trào dâng
Nàng đang ở đáy đại dương
Trời xanh hỏi ta có bằng lòng dùng đôi tay đổi lấy đôi cánh
Ta từ bỏ đôi ta để đến cạnh nàng
Nghìn năm sau hai ta sẽ thành truyền thuyết
Nhờ ánh trăng soi sáng tư niệm
Giông tố qua đi, ta cũng gãy cánh
Đừng nhìn ta chìm sâu vào đáy biển
Mượn men say ta viết lại dòng tư niệm
Ngậm cười hỏi trời xanh ta khóc đến bao giờ
Cạn chén mỹ tửu ta lấy hết dũng khí
Thét vang sao ngày ấy không giữ chặt nàng
Sóng tựa núi, mưa tự kim châm theo gió mà trào dâng
Nàng đang ở đáy đại dương
Trời xanh hỏi ta có bằng lòng dùng đôi tay đổi lấy đôi cánh
Ta từ bỏ đôi ta để đến cạnh nàng
Nghìn năm sau hai ta sẽ thành truyền thuyết
Nhờ ánh trăng soi sáng tư niệm
Sau bão táp phong ba hóa ra là nàng
Ta nguyện hóa thành truyền thuyết bảo vệ nàng