Chiều vàng vương gót mỏi
Ta dừng chân phiêu du
Lặng nghe sóng gọi ngọt ngào
Hàng dừa nghiêng bóng ru nhau
Thì thầm lời âu yếm
Dìu nhẹ đôi cánh mềm rã rời
Ðàn chim bé nhỏ ngập ngừng
Nhẹ như gió đưa về khoảng trời cũ
Một mình ta đứng nhìn
Mối tình duyên tan theo
Ngàn con sóng gào bạc đầu
Nhẹ sầu lên dấu chân ghi
Cuộc tình nhòa trên cát
Lời người nghe đã chợt lạc loài
Trên thân dã tràng tủi phận
Hoài công tháng năm
Xe cát biển Ðông
Thời gian như ngừng trôi
Giữa chiều tàn tạ
Thầm gọi tên người đã
Vắng xa phương trời
Cuộc tình như cơn lốc
Mang theo hồn người
Vào trùng dương khép kín
U mê ngàn đời
Vì người đâu có thấu cho ta
Thời gian như ngừng trôi
Giữa chiều tàn tạ
Thầm gọi tên người đã
Vắng xa phương trời
Cuộc tình như cơn lốc
Mang theo hồn người
Vào trùng dương khép kín
U mê ngàn đời
Vì người đâu có thấu cho ta
Thân mang kiếp dã tràng
Đem đời xe tơ duyên
Trên bãi cát vàng hão huyền
Chợt nghe lớp sóng xô lên
Đời mình niềm cay đắng
Cuộc tình trên tháng ngày muộn phiền
Còn in vết hằn đời mình
Người ơi hãy ru
Hồn ta ngủ quên
Trùng dương hãy chôn tình ta
Vùi quên