Hằng Hằng
Một chiều trong xanh về lại nơi xưa rất lâu,
Chôn vùi sâu ở nơi trái tim tôi,
Kỹ niệm yêu thương về một người đã xa,
Tất cả như đã đưa lối tôi đi,
Thật nhiều suy tư tôi cười với những nỗi buồn,
Nhớ đôi mắt chan chứa một sớm kia bình minh,
Nhìn lại quanh đây nơi bờ cát trắng sóng xô,
Chỉ còn đôi chân in lại nơi cát lún sâu,
Ngàn sóng cũng biết tiếc thương cho những bước chân em hôm nào,
Ngày nào mình còn bên nhau ngọt ngào vòng tay,
Và gió cũng nhớ tiếng anh dịu dàng nói yêu em giữa biển trời,
Giờ còn mình em bên biển vắng vẫn nhớ về anh.