TRÁCH PHẬN
Thân nì trách thân nì, thân sao chứ lận đận nì.
Mình nì trách mình nì, số phận chứ sao hẩm hiu.
Chứ bởi thân tui tui cực khổ tui eo nghèo nên vợ tui nó không ở nữa mà nó theo cái nẫu rùi.
Em ơi chứ bây chừ mà em ở kìa nơi đâu, chứ để cho anh anh trông đứng nữa trông ngồi rồi canh khuya.
Chứ hồi nào qua Phú Lễ ăn ổi chua, chứ xuống Đại Lãnh uống nước ngọt, ta qua Hòn Dùa ăn mực nang.
Chứ bây chừ em không ngó nữa em không ngàng đến chồng nghèo nó cực khổ mà gian nan nó cơ hàn.
Hồi nào em thất nghiệp em đi lang thang, chứ anh thấy em nữa tội nghiệp, anh mang anh nuôi rày.
Hồi nào em bán nước đá rùi anh đi may, hai đứa mình nì, chung sống chứ không biết ngày rùi mai sau.
Chứ hồi nào em bắt ốc rùi anh hái rau, ôi bây chừ em để lại mối sầu này cho qua.
Hồi nào trái chuối chín cũng cắn làm ba, chứ trái cam tươi cũng cắn làm bốn, nửa trái cà cũng cắn làm năm.
Chứ bây chừ em lấy nẫu chứ em ăn nằm, em bỏ qua, chứ qua hiu quạnh vì năm canh qua một mình.
Anh bây chừ khóe mắt sao cứ rung rinh, giọt lệ sầu, giọt lệ than, như nước trong bình nó tuôn ra.
Anh bây chừ như con cuốc nó kêu tù qua, nó lẻ đôi nó lẻ bạn.
Ôi chú cha ôi là buồn!!!