Thời gian xoay chuyển, khắp nơi trên mặt đất đều trở nên thê lương
Tình yêu vẫn chưa hết, tìm kiếm thứ gọi là thiên trường địa cửu :)
Lưu luyến không quên, đau thương ấy đã đồng bệnh tương lân
Anh như con sói trắng cô độc kiêu ngạo giữa làn tuyết kia
Made by Nguyễn Thảo Hiền (Little Monster)
Điểm cháy là ánh sáng soi rọi cõi lòng hoang tàn
Không thể dung hòa, là lời nói dối không thật lòng
Lang thang ngược cuồng phong, sinh tử mênh mang
Mặc cho nuối tiếc cào xé tâm can
Hoa đào nở, không thể chốn chạy
Biến thiên vô thường đến tận cùng
Đừng vội đẩy em đi, hãy để em được vì anh làm một điều cuối cùng
Hoa đào tàn úa, tả tơi
Vướng vào cõi trần vô tận
Nhuộm đỏ con người thuần khiết của anh
Không tách rời, hoa đào thắt chặt thành hai đoạn
Vương vẫn nhớ nhung kết thanh nước mắt không ngừng rơi
Không tách rời, yêu hận luân hồi mãi khắc ghi
Hãy cứ để nổi giày vò chứng minh anh vẫn tồn tại
Không thể cắt đứt dũng khí được giấu sau nút thắt đào hoa ấy
Càng vùng vẫy
Dường như sự đau thương, thất vọng càng lan tỏa
Không thể cắt đứt hy vọng mong manh về tương lai nắm chặt trong tay
Nguyện dùng tất cả để đổi lấy đáp câu trả lời
Ngẩng đầu nhìn rồi cứ thế lao xuống vách núi sâu thẳm kia
Để giải tỏa hết bứt rứt hằn sâu trong đôi mắt ấy
Quay đầu nhìn lại tình yêu mà em dày công vung đắp
Đào hoa kết ấy... liệu ai có thể tháo ra đây ?