Mình không duyên nợ đừng chờ em ơi, không phải tại ta chẳng trách ở trời. Đời mình sinh trong gia giáo, tại vì ta không lỗi đạo, nên mình đành phải xa nhau. Tình không dang dở là tình trong mơ, khi chúng mình yêu đâu biết chữ ngờ. Một trời mây giăng tim tím, cuộc tình hai ta sắp lịm, chỉ còn hình bóng trong tim.
Hãy khóc đi em, khóc cho núi lở non mòn, cho lòng còn vương vấn thêm. Hãy khóc đi anh, thế nhân trở về cát bụi, chỉ còn anh với em thôi.Làm sao chống lại định mệnh đôi ta, yêu chẳng gần nhau duyên mới nhạt nhòa. Đường tình ta không chung lối, đừng buồn xa nhau quá vội, chỉ vì nghịch cảnh em ơi.
Anh, anh hãy hiểu cho em vi chữ hiếu mà em phải đành mang tiếng phụ tình.Thôi, em đừng nói nữa anh hiểu mà vì chữ hiếu nên em không nghĩ đến thân luôn dãi dầu mưa nắng, mai mốt ly hương về phương trời xa vắng chắc đời em thêm cay đắng đau sầu, đoạn trường miêng mang em lầm lỗi bước qua cầu.
Em bước qua cầu lề sầu tuôn chảy quảnh mặt lại nhìn nhòa nhạt bóng hình anh.Tiễn em theo chồng mà lòng tê tái, đắng cay thề hẹn chưa phai mà đành xa nhau mãi mãi.chung bước bên ai ngậm ngùi thương phận gái như cánh bèo trôi vượt ngang trấi trong đời.
Người tình ơi dẫu gì cũng xa nhau rồiDòng sông nước chảy con thuyền sóng đưa xa bờTại vì ai mà duyên ta lỡ nói gì cũng thôiAi đã quên ta mà cớ sao ta còn thươngTrách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mớiLỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta.Người mình ơi ví dầu lỡ xa nhau rồi.Dù bao trắc trở xin người chớ quên câu thềChuyện tình xưa dù sao đi nữa vẫn là giấc mơGửi ấm con tim để tháng năm thôi lạnh câmNếu xưa đôi mình chưa lần đường quê chung lối.Nếu xưa không hẹn bây giờ đâu làm khổ nhau.