Chiều thu êm trôi nhưng sao em vẫn bâng khuâng, hoang mang vì anh?
Rời xa nơi đây khi bao yêu thương còn nồng ấm trên đầu môi
Mình em đơn côi chiếc bóng đêm về, xé nát tim em người ơi!
Em mất anh, em rất đau, chúng ta lạc nhau!
Ngày ta bên nhau em đã có những vô tâm nhưng em chẳng lo
Vì cạnh bên em luôn có vòng tay ấm êm chở che hằng đêm
Vầng trăng trên yêu thương cao chất chưa bao câu hẹn thề ngày sau
Anh biết không trái tim em cô đơn hoài vọng.
Vẫn căn phòng này giờ đây thiếu vắng anh
Góc tối u sầu lệ nhòe hoen khóe mi
Mỗi lúc đêm về, em lạnh run, không như ngày xưa ấy
Giữa muôn trùng người làm sao để thấy anh
Thoáng mơ hồ nhận ra giấc mơ bao ngày
Em vẫn tin, em vẫn tin dù biết vô vọng.