Vùng ngoại ô tôi có căn nhà tranh
Tuy bé nhưng thật xinh
Tháng ngày sống riêng một mình
Nhà gần bên em sống trong giàu sang
Quen gấm nhung đài trang
Đi về xe đón đưa
Đêm đêm dưới ánh trăng vàng
Tôi với cây đàn âm thầm thở than
Và cô nàng bên xóm
Mỗi lúc lên đèn sang nhà làm quen
Rồi một hôm tôi gặp nàng
Ðem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng
Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn
Người chẳng màng còn chê chán
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung đàn
Với niềm đau dĩ vãng
Nhưng bao giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Xiêu đổ theo nước mắt nàng
Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu đâu quyền quý cao sang
Em hỡi em ngày xưa đó
Ðến bây giờ phiêu bạt giữa trần gian
Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Ðời tôi vẫn nghệ sĩ lang thang
Em em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn
Thương giòng lệ đài trang
Ngày xưa anh nói
Anh thương có em thôi
Không ai ngoài em nữa
Ngày xưa anh nói
Em như áng mây trôi
Theo anh về cuối trời
Muôn kiếp xây đời
Dựng lều hoa bên suối
Sống cho nhau mà thôi
Những lúc sương chiều rơi
Và khi gió lơi
Rồi mùa đông băng giá
Em không ngại đơn côi
Ngày xưa anh nói
Không mơ ước cao sang
Hay cung vàng gác tía
Ngày xưa anh nói
Anh mơ có em thôi
Cho tim hoà tiếng đời
Ðôi bóng chim trời
Quyện vào nhau bay mãi
Tới phương xa nào đây
Đón ánh sao tình yêu
Buồn vui có nhau
Ðể ngàn câu thương nhớ
Xanh thắm màu nhớ thương
Yêu nhau như bướm say hoa
Đẹp như giấc mộng
Vượt qua hết năm đầu
Năm sau mưa gió vì đâu
Nàng đã quên dần
Xa rồi năm thứ ba
Nhìn trời mưa đổ
Thấy đau buốt thêm trong lòng
Tình là hoa nở
Thắm tươi đó nhưng rồi phai
Khi xưa nếu chẳng
Đem tình dâng hết cho người
Thì nay có đâu buồn
Chờ anh hoài đợi anh mãi
Sao anh hững hờ
Chuyện chúng mình
Giọt nước mắt thay lời chia ly
Khóc người ra đi
Anh yêu em như trời biển rộng
Nay chim kia sa vào trời mộng
Thời gian hỡi nửa vầng trăng rơi
Để tình đơn côi
Đêm dài vầng trăng lơ lửng trên đầu
Vầng trăng ơi người thương ơi
Vầng trăng xưa sao không còn nữa
Anh ra đi chưa nói một lời
Dù một lời cay đắng trong tôi
Dòng sông ơi tình yêu ơi
Dòng sông nay ru người tình phụ
Khi xa nhau em hiểu tình đời
Cuộc tình tựa như áng mây trôi
Để nụ cười héo hắt trên môi
Dòng sông lặng
Nhìn vầng trăng xa khuất chân trời
Hẹn trăng về
Tìm giây phút xây mộng yêu đương
Nói lời yêu thương
Ôi quê hương xinh đẹp ngàn đời
Con sông trôi xuôi về biển cả
Người sao nỡ nói lời chia xa
Để tình phôi pha
Giờ đây âm thầm bên trang nhật ký
Lắng xuôi tâm tư
Hoài mơ bóng ai xa ngàn
Mà im nghe thời gian đi ngỡ ngàng
Lòng vấn vương gì
Mà buồn khi bước sang ngang
Một khi yêu dù xa nhau ngàn lối
Vẫn yêu trong tim
Và luôn nhớ nhau trong đời
Mà nay ôi giờ vu quy đến rồi
Nhật ký ôm vào lòng
Mà tiếc thương đầy vơi
Có đâu ngờ ai se duyên tơ
Ai làm cho tan giấc mơ
Lỡ mong chờ xuôi nên bơ vơ
Xuôi tình yêu ra hững hờ
Tình ơi sao tình
Gieo nhiều nỗi trái ngang
Cho người lắm ê chề
Tình ơi cuộc đời có bao lâu
Vài lần đắng cay thôi
Coi như mình đã già
Thôi nhé anh ơi
Nay ta đã xa lạ rồi
Ta chẳng còn chi
Để mà lưu luyến nhau
Bước chân đi là dứt duyên nợ rồi
Nếu gặp giữa đường
Thì cũng như chẳng quen
Bước chân đi là dứt duyên nợ rồi
Nếu gặp giữa đường
Thì cũng như chẳng quen