Tôi vừa vô tình đọc được vài dòng tâm sự tản mạn về tuổi thơ. Những kỷ niệm như chầu chực từ bao giờ cứ thế ùa hối hả vào tâm trạng tôi.
Ngoài kia, phố đã lên đèn, người người, nhà nhà chen chúc nhau trên mỗi nẻo đường, xô bồ và vội vã...
Giá như được bé lại chỉ một lần, tôi sẽ đi thật chậm giữa những ngày thơ ấu, để tuổi thơ với tôi sẽ không chỉ còn là kỷ niệm...
Tuổi thơ tôi là những lần ngất ngưởng trên lưng cha, nghe mùi mồ hôi thấm qua từng lớp vải. Với tôi, bố là 1 người hùng, 1 người vĩ đại mà tôi luôn muốn mình trở thành.
Tuối thơ tôi là bức vẽ làm từ những trận đòn roi lúc chiều về, những cánh chuồn giữa trưa vắng, những cánh diều ngông nghênh giữa trời xanh và những triền đê trườn lùi giữa sông quê.
Tôi nhớ tôi, tuổi thơ tôi...
Khi nỗi đau chỉ đơn thuần là những lần bị bắt nạt, khi hạnh phúc là cái ôm của mẹ, khi ước mơ là mau lớn thật nhanh để trở thành một người trưởng thành...và cứ thế, tôi đã trưởng thành.
Ở nơi tôi lớn lên, những tổn thương cũng dần lớn lên. Những người trưởng thành họ không còn chen chúc nhau khi xếp hàng vào sở thú, nhưng họ xô đẩy, đi qua nhau để nắm giữ lấy cơ hội.
Phố thị xô bồ. Không ít lần tôi muốn khóc thật to để những nỗi đau trong lòng vơi đi và bé lại.
Tôi nhớ tôi ngày nhỏ, nhớ châu chấu, nhớ cào cào, nhớ tiếng ve sầu ra rả cả ngày cả đêm...
Tôi muốn tôi bé lại. Muốn trốn tìm, đuổi bắt, muốn hôn dế, thả trâu, muốn giấu cả thế giới vào túi mình,
Ở 1 nơi nào đó rất chơi vơi, xa xôi mà tôi không biết tới, tuổi thơ tôi đã nằm lại...
Tôi muốn về thăm lại tuổi thơ tôi, ngộp dưới sông quê gột bỏ mọi bộn bề, Ôi, giá như được trở lại làm đứa trẻ thêm 1 lần nữa, tôi sẽ không muốn khóc thật to khi nhận ra ,chỉ là, mình đã từng là một đứa trẻ. Và giờ, mình đã lớn lên...