em có thể đã quên cả rồi
tấm khăn buộc màu đỏ mà em quàng
khi chúng ta đi trên con đường nhỏ
về phía nhà tắm công cộng
em nói rằng hãy cùng đi ra nhé
nhưng lúc nào em cũng để anh chờ
tóc ẩm ngấm lạnh
tiếng miếng xà phòng bé rơi xuống sàn
em ôm anh, và nói lạnh thật đấy.
hồi ấy còn trẻ, anh đã không sợ gì cả
chỉ là, sự dịu dàng của em đã khiến anh lo sợ.
em có thể đã vứt đi cả rồi
bức tranh vẽ anh
bằng bộ sáp màu hai mươi tư cây chúng ta mua
anh bảo em nhớ vẽ đẹp vào nhé
nhưng lúc nào cũng chẳng giống gì hết
dưới cửa sổ phòng trọ ba chiếu nhỏ xíu là dòng sông kandagawa
em nhìn mãi đầu ngón tay anh, hỏi anh đang buồn phải không.
hồi ấy còn trẻ, anh đã không sợ gì cả
chỉ là, sự dịu dàng của em đã khiến anh lo sợ.