1.Chiều mùa đông anh đưa em đi qua đường quen, hôm nay bên nhau có lẽ là ngày cuối cùng, để rồi mai mình xa, và để rồi mai trả lại tự do cho 2 ta
Chưa bao nhiêu lâu nhưng yêu đã phai mau, em ko quên đi được người cũ mất rồi, lời nói đó như mũi dao đâm sâu vào tim anh, tim anh nhói đau.
Có lẽ những tháng ngày dài ở bên anh ta em đã thật sự đem hết tình yêu em đã hy vọng vào một kết thúc như mơ mà ai khi yêu đều mong muốn, nhưng khi cơn mơ qua em vẫn không chịu tỉnh giấc, và đến với anh trong sự vội vàng để quên đi người kia nhưng bây giờ thì em nên hiểu rằng:
ĐK: Dẫu có lúc nước mắt rơi khi em buồn đừng vội tìm ai khác bên đời -và để rồi tưởng rằng sẽ lấp những nỗi cô đơn
Vì khi em yêu thương ai bằng cả tâm hồn, dù ngày dài em sẽ vân đợi -chỉ cần người hiểu được _có lẽ ta đã vui hơn
Nhìn xem hôm nay 2 ta trông như xa lạ, thà rằng tình yêu ấy chưa từng - bởi vì người vội vàng_ chưa yêu nhưng đến bên anh
Giờ đây tim anh như đêm lạnh mùa đông, sao cho thôi đau khi em bỏ đi. Lòng ước giá như mọi thứ ngày xưa vẫn chưa bắt đầu.
2.Chẳng cần biết anh mất bao lâu để có thể quen, không ai đi bên anh chắc sẽ rất buồn, chẳng còn em để yêu và chẳng còn em để anh quên đi những lo toan.
Nhưng bây giờ đã thế biết làm sao. Chẳng lẽ anh nên khóc khi tạm biệt?! Không em ơi anh vẫn sẽ mỉm cười để em yên tâm khi ra đi.
Có lẽ những lúc em còn gần anh nơi đây, anh đã ko thể cho em hạnh phúc, anh đã không thể, xóa đi ký ức về người từng làm em say đắm, nên khi cơn mơ qua anh chẳng thể giữ đc em, giờ anh phải cô đơn them 1 lần, dù hy vọng em về anh vẫn muốn để em hiểu điều này là..
Br… Anh mong sao ngày mới đến nơi yêu dấu ấy còn có em và anh, nghĩ lại đi, quay lại đi, nhưng ...em vẫn luôn nhớ người ấy!!! Biết sao đây cho nhẹ vơi?! Em khiến anh nhớ nhung vì lỡ yêu. Phải chăng anh mang theo niềm đau mãi mãi...