Tôi thương miền quê nhớ hoàng hôn trên đất xưa, nghe tiếng tiêu mơ màng chiều hè. Tôi yêu người xưa áo nâu hương duyên thật thà, đời mặn nồng hồng lên đôi má. Nhưng thôi giờ đây nắng tàn phai trên khóm tre, bao áng mây bên trời mịt mờ. Thương ai nhạt môi mắt sâu lắng như đêm dài, đời cần lao khoác lên mình trai.
Hoàng hôn phai nắng, chân trời xa vắng, còn đâu tiếng tiêu buồn. Chiều tà mênh mang, thoáng bên đồi nương có tiếng ai thở than.
Tôi thương làng xưa mái nghèo không manh liếp che, tia nắng phai mau ngoài đầu hè. Tôi thương miền quê khóm tre xác xơ tiêu điều, người buồn u uất ôm tình sầu.