Rồi nắng hạ tàn phai cơn mê tình ái rã rời lạc lối
Theo bước chân em về chập chùng đợt sóng trắng xóa mênh mông
Bờ cát mịn từ đây không em hờn dỗi tháng ngày mù tối
Em tóc em hong vàng biển chiều ru nắng êm bước hoàng hôn
Em buông lơi tóc thề tình mê theo cơn lốc về
Em như mưa nắng hạ hôn bờ biển xanh sỏi đá
Anh lang thang dấu giày, vòng tay em cho đã đầy
Men yêu đương rũ rượi mây trời phong kín trùng khơi
Rồi cánh phượng hồng rơi chơi vơi ngàn lối mỏi đường tình ái
Cơn sóng khuya xô về ngập ngừng sỏi đá nuối tiếc trôi qua
Còn dấu buồn hồn hoang nghiêng nghiêng vực nhớ nửa chiều lạnh giá
Em tóc em không vàng hạ buồn chưa úa em khóc chiều xưa.