Tình ngỡ đã quên đi ... như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm... bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng... đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng...xóa một ngày đìu hiu
Tình ngỡ đã phôi pha... nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa... nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại... đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuội... rớt vào lòng biển khơi
Khi cơn đau chưa dài...thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy... thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao...một người về vực sâu
Để cuộc tình chìm mau... như bóng chim cuối đèo
Tình ngỡ chết trong nhau... nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu... nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng... đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động... hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa... nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa... nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn... đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn... đã chìm vào cơn mưa