Tôi là lính xa nhà đi chấn Sơn Khê
Hai mùa mưa mây mù che nẻo đường về
Đêm rừng núi lạnh buốt mái ponsô
Súng cầm canh nhịp từng giờ
Trái châu chiếu xuyên cành lá
Tay ghì súng nghe mùi tang tóc đâu đây
Tâm hồn se vơi chẳng vơi đầy chẳng đầy
Khi vào lính nhận nếp sống đơn sơ
Rơi đàng sau nhiều đơi chờ
Hai màu áo một niềm mơ
Hai năm ru hồn viễn chiến mọi miền
Đội bàng non sông mây núi
Ánh sáng kinh đô tôi chưa lần đến
Ai mơ giấc mộng hoa xa vời
Lính chỉ đơn sơ yêu đời
Thành thật nói tha thiết thôi
Tôi lại nghĩ quê mẹ không phải riêng ai
Không của anh không của em mà của mọi người
Xin gửi đến bằng tiếng nói tim tôi
Không thì rơi ngoài bầu trời
(Trong tình thương người và người)
Cho đời lính một niềm vui