Thành phố nào, nhớ không em nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào, vừa đi đã mõi đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đang tay, nghe nắng chang hòa nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn, trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.
Một sáng nào, nhớ không em ngày chủ nhật ngày của riêng mình
Thành phố buồn, nằm nghe khói tỏ người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên em trong góc giáo đường tiếng kinh cầu đẹp mọng yêu thương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.
Rồi từ đó, vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa.
Rồi từ đó, chốn phong ba em làm dâu nhà người.
Âm thầm, anh đếm thương sầu, đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm quên.
Thành phố nào, lắm tơ vương cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường, ngày xưa lá đổ giờ không em sỏi đá u buồn
Giờ không em, hoang vằng phố phường tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương
Tiển đưa người, quên núi đồi quên cả tình yêu.
Rồi từ đó, vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa.
Rồi từ đó, chốn phong ba em làm dâu nhà người.
Âm thầm, anh đếm thương sầu, đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm quên.
Thành phố nào, lắm tơ vương cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường, ngày xưa lá đổ giờ không em sỏi đá u buồn
Giờ không em, hoang vằng phố phường tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương
Tiển đưa người, quên núi đồi quên cả tình yêu.
Tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương tiển đưa người quên núi đồi..... quên cả tình yêu./.