Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh
Trên cành bao tơ liễu
Kéo nhau chạy xuống hồ
Mây xám bay bay làm tôi thấy
Quanh tôi và tất cả
Một trời chiếc khăn xô
Sáng nay vô số lá vàng rơi
Người trinh nữ ấy đã chết rồi
Có một chiếc xe màu trắng đục
Hai con ngựa trắng xếp thành hàng đôi
Mang theo một chiếc quan tài trắng
Với những bông hoa trắng lạnh người
Theo bước những người khăn áo trắng
Khóc hồn trinh trắng
Thương mãi không thôi
Chắc đêm qua tựa gối nệm êm
Nàng còn say giấc
Mơ hoa bên gối mềm
Giấc mơ ước một trời xuân nồng
Một trời xuân sắc đến tận tàn canh
Sáng nay nàng đã lặng im
Nàng đã lặng im
Máu ngừng trôi trong buồng tim
Sáng nay người mẹ già kia
Đã vội vàng
Quấn tấm khăn lên đầu bầy em
Đau thương đã bao năm rồi
Tuổi già xế chiều
Mẹ còn đâu nữa nước mắt
Thương bầy em thơ
Trên những môi non
Từ đây chẳng được gọi chị ơi
Một người lạnh lùng trong đêm dài
Đi mặc cho mưa gió
Ướt vai lạnh buốt hồn
Trong bóng đêm đen chàng xao xuyến
Như say dạ thấy mềm
Chàng vờn tay níu hư không
Chắc đây trong số những người quen
Đã bao nhiêu năm tháng
Ấp ôm một mối tình
Cách đây ít hôm người láng giềng
Nghe tin chàng toan tính
Đến chuyện hợp hôn
Nhưng hồn nàng tựa con thuyền bến
Đã đắm ngàn thu ở suối vàng