Trên quê hương em Tĩnh Túc
Mỗi dân tộc tựa một cánh hoa
Bông hoa quê em tám cánh
Sắc tươi màu đẹp tựa bài ca
Tám cánh vàng tỏa sáng núi rừng
Tám cánh xòe tưng bừng tám hướng núi
Em yêu quê em nơi đó
Suối ca mừng rừng trầm ngát hương
Rung trong không gian tiếng máy
Tiếng quay tời chuyển động rừng xanh
Có ánh điện tỏa sáng núi đồi
Trên đất mỏ thêm
Rạng rỡ tiếng cười
Từ nơi này em hát
Tiếng hát em ngân vang
Lượn trên bản làng
Hỏi xưa chốn này xanh tím lá
Mà nay trắng rừng muôn hoa
Lòng em hằng ghi nhớ
Tĩnh Túc thân yêu ơi
Nuôi cho em lớn khôn nên người
Nhìn từng dàn goòng
Trên dãy băng chuyền
Lòng còn rộn ràng
Như thấy đời lên
Bóng tối đã qua rồi
Những ánh thiếc trắng
Trắng xóa như mây trời
Thỏa lòng mơ ước
Ơi Pí Noọng ơi
Bông hoa lung linh tám cánh
Vẫn tươi màu ngạt ngào đồi nương
Ôi thân yêu sao
Đất nước với con người
Dạt dào tình thương
Gió rét thổi tình Bác ấm lòng
Vẫn hối hả đưa
Goòng chuyến nối chuyến
Đi trên quê hương Pác Bó
Thấy trong lòng rộn ràng mùa xuân
Trên cao trông xa tám hướng
Núi giăng thành bạt ngàn tài nguyên
Tiếng Bác gọi vọng mãi núi đồi
Các dân tộc ta đoàn kết xây đời
Từ Cao Bằng em hát
Tiếng hát em ngân xa
Đồi nương bản làng
Hỏi xưa chốn này sao xác lắm
Mà nay suối đàn chim ca
Người Cao Bằng ơn Bác
Như núi xanh biếc trùng
Long lanh như nước trên đầu nguồn
Đảng là ngọn đèn
Soi sáng núi rừng
Người Tày người Nùng
Cùng với người Kinh
Đón nắng mới đắp xây đời
Nhìn ánh thiếc trắng
Lấp lánh như reo cười
Thỏa lòng mơ ước
Ơi Pí Noọng ơi