Thôi em đừng buồn lời nước trôi qua ghềnh.
Ngày xưa nói chi lời vàng son đá mênh màng.
Để tôi ước mơ vô vàn vần thơ chứa chan.
Giờ đây xót xa trăm ngàn giấc mơ phai tàn.
Tôi không hờn khi người khiến tôi đau buồn.
Mà tôi trách con thuyền mơ chi bến sông dài.
Tình tôi vỡ tan như bèo đời sao hắt hiu.
Thuyền không bến neo như là gió mưa bay vèo.
Tôi đâu ngờ tình chỉ đẹp thuở ban sơ.
Chia tay người tôi về ôn lại vần thơ.
Để tiếng mưa rã rời những đêm mong chờ.
Để thôi nhớ thương xa rồi kỉ niệm ngày thơ.
Mang tâm sự của người trót yêu em rồi.
Người yêu của tôi mộng mơ như cánh chim trời.
Thì em cứ vui theo dòng đời không có tôi.
Để tôi bấp bênh như là nước trôi qua ghềnh.
Tôi không hờn khi người khiến tôi đau buồn.
Mà tôi trách con thuyền mơ chi bến sông dài.
Tình tôi vỡ tan như bèo đời sao hắt hiu.
Thuyền không bến neo như là gió mưa bay vèo.
Tôi đâu ngờ tình chỉ đẹp thuở ban sơ.
Chia tay người tôi về ôn lại vần thơ.
Để tiếng mưa rã rời những đêm mong chờ.
Để thôi nhớ thương xa rồi kỉ niệm ngày thơ.
Mang tâm sự của người trót yêu em rồi.
Người yêu của tôi mộng mơ như cánh chim trời.
Thì em cứ vui theo dòng đời không có tôi.
Để tôi bấp bênh như là nước trôi qua ghềnh.
Thì em cứ vui theo dòng đời không có tôi.
Để tôi bấp bênh như là nước trôi qua ghềnh.