Chẳng thơm thời cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An
Đây là quê em Ninh Bình
Ninh Bình từ thuở vua Đinh
Khung trời cong vút mái đình
Lũy tre xanh tỏa lung linh đêm rằm
Có nàng tiên nữ giáng trần
Cánh diều còn đó Ngọc Mĩ nhân
Có chiều xao xuyến mây trời
Núi non như thể đang bơi về nguồn
Hoa Lư kinh đô xưa
Vẫn thơm lừng đồng chiêm gạo trắng
Chênh vênh câu thơ xưa
Tiếng chuông chùa một thời xa lắm
Ai ngược uhu... Quỳnh Lưu ai xuôi về Tam Điệp
Câu sẩm soan mùa xuân nhớ người đi lấn biển
Đất trời quê em tâm hồn em
Dẫu Tràng An bề dâu
Vẫn cờ lau gió mùa
Tâm hôn em người ơi
Như giọt sương nắng mùa
Rừng Cúc Phương một sớm lung linh
Xuân về quê em Ninh Bình
Ninh Bình từ thuở vua Đinh
Đất trời đó, quê em tâm hồn em
Đất trời đó, quê em tâm hồn em
uhu....uhu...~~~