CHÚT KỶ NIỆM DỊU DÀNG
Nguyễn Ngọc Thiện
Em qua phố để nắng vàng rớt lại
Vương trên từng ô gạch lối em đi
Có một thưở anh tưởng mình như lá
Chờ em qua nào có ước mơ gì
Tóc em rối hay mây trời lãng đãng
Để trên vai rớt xuống những tơ vàng
Anh ngơ ngác cứ tưởng mình là gió
Sợ vô tình thổi mạnh thoáng hương tan
Anh xin giữ chút nắng vàng ngày ấy
Chút gió mùa còn rớt lại trên vai
Mùi hương tóc dịu dàng ngày em lớn
Vành nón nghiêng e ấp giấc mơ phai
Con đường cũ vẫn chờ em trở lại
Từng hàng me ngóng đợi cũng rưng rưng
Anh khép nép lẫn vào trong đám cỏ
Nghe bao điều sầu muộn nặng trên lưng