Em vội về nhà
Cầm trên tay lúc này vài lon bia
Sài Gòn giãn cách buồn một mình
Em ngồi thả mình vào đêm khuya
Làm ly cafe
Sao hôm nay giọt đắng ngắt
Đáng trách, em không còn đủ can đảm
Để nghe đầu dây bên kia
Em ôm màn đêm
Như cả bầu trời hôm nay đổ xuống
Story instagram của em vang lên điệu nhạc
Mà em chẳng muốn
Em tỏ ra yếu đuối
Với đổ nát trong lòng
Em cuộn tròn trong vài lớp chăn
Rồi tự gieo mình vào góc trong phòng
Mang tâm tư cất vào trong gối
Biết đời này không vui
Chuyện buồn vui em quyết không nói
Biết rồi sẽ xong xuôi
Em muốn được bên Sài Gòn
Trên ô cửa sổ thêm vài gói thuốc
Em muốn lại lên phố Đà Lạt
Nói chứ chuyện này thì ta nói suốt
Nói trước bước thật chậm
Vẫn bước không qua
Phố chẳng còn bụi đường
Như ta thường nói trên ghế sofa
Em thấy mình cần yêu thương
Còn nơi gọi là nhà
Còn bữa cơm của mẹ
Còn tiếng la mắng ta gọi là quà
Chìm trong cơn mơ
Em nào hay rằng ta phải quên
Nhưng ở trong màn đêm
Em tỉnh giấc chợt hay gọi tên
Chuyện này mình buồn lắm em
Chuyện này mình buồn lắm em