Tao biết rằng sống phải
Trải qua một đống ải
Nhưng vẫn thấy trống trải
Âm nhạc như cống thải
Quăng hết tất cả
Những ngày tháng tồi tệ vào đó
Đối mặt với khó khăn
Thì việc ngồi kệ nào khó
Mắt đâm chồi lệ vào gió
Thời gian cạn họ đang kiệt quệ đào nó
Tao đã từng cố giải thích
Họ vẫn nói tao điêu
Tại sao
Thời gian thì cạn kiệt vì
Chúng bị cơn đói tao thiêu
Hễ thành công có gì đặc biệt
Thì họ càng soi mói bao nhiêu
Thành công không hề tùy vào việc gì
Không phải những lời nói cao siêu
Một cuộc đời bình thường
Không có gì kỳ vĩ
Mình sẽ già vì nghĩ
Tâm sự giấu thì kỹ
Nhưng lại cười vì sĩ
Mình còn tương lai
Còn chặng đường dài và tuổi trẻ
Thì dĩ nhiên mình không sai
Đó cũng là cái cách của một kẻ lì nghĩ
Người tính không bằng trời tính
Đời như trò bài bạc
Cảm xúc bị dồn nén căng phồng
Rồi vỡ ra thành từng bài nhạc
Quá khứ đè lên chiếc quần năm nào
Giờ đã bị mài bạc
Những câu chuyện được ký ức xăm vào
Giờ như vở hài nhạt
Thời gian cứ lao qua thật vội
Giữa bầu trời bao la chật chội
Nặn những nỗi đau ra, lẫn tránh sau da
Để ánh sao xa lật tội
Tao từng cố tìm đến bóng tối
Thử chạm những thứ gai góc
Rồi để thời gian trôi đi
Hắn đâu quan tâm đến ai khóc
Thời gian không thể cầm nắm
Có người thấy cũng không cần lắm
Đắm chìm vào quá khứ ảm đạm
Không một phần nắng lặng thầm ngắm
Những người mà tao đã từng biết
Thời gian dạy tao ngã đừng tiếc
Vừa đặt bút sao đã dừng viết
Chợt thấy bản thân như con tàu đắm
Đi đâu để thấy bản thân không tệ
Trong ánh mắt này là dòng sông lệ
Quá khứ lấp ló, chấp nhận rất khó
Dù đã vất xó mà lòng không kệ
Thứ mà tao từng rất yêu nhất đó
Đã đánh mất nó
Hồi ức rất rõ
Đôi chân đất gõ lên những năm tháng
Khi tóc còn đen và khóe mắt không xệ
Thời gian đến và đi
Cuốn theo từng người trò chuyện
Có những đêm thức giấc
Tao lại phải một mình hàn huyên
Năm tháng bóp méo ước mơ của tao
Không còn là hình dạng nguyên
Thế nên đừng thắc mắc
Khi mày thấy tao ở trong tình trạng điên