Ôm cô đơn trốn dòng suy nghĩ
Đôi khi đôi chân đi vấp ngã
Cũng vì mang thêm quá nhiều lo lắng
Buông tay không quan tâm ước mơ
Rơi trong vực sâu qua đôi mắt sầu
Vui trong niềm đau như phép nhiệm màu
Tương lai nhờ ai hay do chính mình
Đừng tìm quá khứ
Khi vết thương chưa lành
Hành trình sẽ dẫn đi đâu
Rồi lại lạc bước đi đâu
Người vội vàng bước đi
Rồi làm nhòe ướt mi
Dòng đời nhòe cuốn ta trôi
Về vùng hồi ức xa xôi
Là địa ngục tối tăm
Rồi thành ngọn núi cao
Rơi trong vực sâu qua đôi mắt sầu
Vui trong niềm đau
Như phép nhiệm màu
Tương lai nhờ ai
Hay do chính mình
Đừng tìm quá khứ
Khi vết thương chưa lành
Tôi sẽ không quỳ gối xuống
Xin quá khứ ban cho mình
Một cuộc đời mới
Sao phải để những cơ hội
Những giờ phút trôi tuột
Rồi mới thấy tiếc nuối
Suy nghĩ như đống ghép hình
Muốn ghép phải bắt buộc ngồi bới
Viết những dòng này,
Nhưng chỉ có nỗi buồn
Là tìm tôi xin thuộc lời với
Cầu xin tương lai
Không hề
Hắn là kẻ keo kiệt
Tôi từng xin hắn may mắn
Hắn lại đưa giông về
Biết sao giờ
Chẳng nhẽ cứ bám víu ngày cũ
Luyến tiếc xa mờ
Không thể nào
Tay của tôi chúng chưa ngừng viết bao giờ
Tôi đã từng không ngừng cái việc
Nghi ngờ ngờ bản thân mình
Tôi tìm đến sự im lặng
Nhốt mình vào trong thế giới vô hình
Tôi phát chán với việc trông chừng
Đến khi nào thì trận giông ngừng
Đến nỗi mà hạnh phúc mang quà ghé thăm
Nhưng tâm trạng này vẫn không mừng
Tôi cố tử tế với cái xấu
Nhưng cuộc đời đâu cho lịch thiệp
Cuộc đời là chuỗi con số trái dấu
Ẩn chứa những âu lo kịch liệt
Tôi nuôi hoài bão bằng cách
Cho những tờ giấy thấm đậm mực
Tôi nhét cảm xúc mình vào chữ
Thay vì nhét vào những cú đấm hậm hực
Tôi cố gắng xây lên vương quốc của mình
Nơi tôi gom góp ước mơ
Cùng với những giấc ngủ
Nhưng đâu có dễ thế
Những khó khăn tìm đến
Và khiến cho vương quốc của tôi bị thất thủ
Nhưng đôi chân này vẫn tiếp tục bước
Để lao vượt qua những chặng khó
Vì tôi biết điều gì ở đấy
Tôi biết tâm bão thì lặng gió
Để thân xác này có thể đón chờ
Những năm tháng tươi đẹp nở
Tôi phải chịu đựng
Những ngày cảm giác tuyệt vọng
Triền miên đến nghẹt thở