Tao vất tâm trí
Trên sợi dây mất thăng bằng
Rồi tao tự hỏi
Ai sẽ đủ sức để ngăn chặn
Thời gian đóng băng
Lặng lẽ bước khỏi sự mệt mỏi
Bài học mà khó khăn tặng
Mình thật kém cỏi
Cảm giác màn đêm vô tận
Khi đợi trăng lặn
Họ làm như thể họ biết hết
Nhưng họ đâu biết đã suýt giết chết
Tương lai của một kẻ đang mải miết
Kết hợp những nét vẽ
Bức họa họ đâu tiếc phết
Lên trên đó sự bỏ cuộc
Điều người lớn muốn bọn nhỏ thuộc
Muốn quên nó, chứng tỏ cuộc đời của mình
Đừng để cơ hội nhỏ tuột
Và ai cũng ước nhà xây sang to
Thay vì họ phải sống ở đây than lo
Cảm giác khó khăn luôn bủa vây
Mang cho con người mệt mỏi
Tư tưởng lây lan cho thế hệ trẻ
Sự an toàn thái quá
Dù cái giá là cuộc đời sống trong dối trá
Con cái phá, trót cãi vã
Thấy cậu bạn sao sống thoải mái quá
Dù bán nỗ lực bao nhiêu
Thì vẫn luôn có kẻ mắng người chê
Thế giới này vẫn luôn tồn tại
Sự thật đồ rẻ lắm người mê
Đứng trước nhan sắc và giàu sang
Họ tỏ vẻ ngắm cười mê
Nhưng khi suy sụp bế tắc xung quanh
Chỉ có kẻ hóng ngồi lê
Lối quen cho những ngày dài
Tối đen mang những mệt nhoài
Rối ren trong mớ đời
Ta được mong nhớ mời
Nhưng không có cớ rời
Bước đi sau những lần gục
Trước khi ánh sáng gần đục
Chắp tay mong những niềm đau
Sẽ không quay về như lúc đầu
Ánh sáng chạy trốn màn đêm
Sự thoải mái càng nhẹ nhàng thêm
Đốt hết thời gian cho một đêm mất ngủ
Sáng tạo là rất đủ một kiệt tác bất hủ
Nhưng rồi thì sao
Đó là thứ kiệt tác tự mình ngộ nhận
Rồi sau đó đem đi cất tủ
Rồi đam mê không biết từ bao giờ
Nằm trong quan tài, bị đất phủ
Bỏ quên chúng, những tác phẩm
Giống như những đứa trẻ lạc mất chủ
Hay là chủ đã lạc mất nó
Và tao thực sự cũng không biết nữa
Họ nói với tao đó là lỗi
Tao chỉ biết gật, mải miết chữa
Loay hoay, bế tắc
Kẹt trong căn hầm ẩm thấp tối
Nơi mà hy vọng trên giường bệnh
Và giờ thì đang nằm hấp hối
Thoáng nhìn thấy bờ môi mấp máy
Còn cơn đau thì nằm che lấp lối
Thoát khỏi căn hầm
Chìm trong bóng tối
Tao lại còng người ôm ấp gối
Muốn che lấp riêng tư
Nhưng như thế họ càng đào
Tao luôn phải tìm
Tìm cách để xây lên cho mình cái hàng rào
Cổ họng tao luôn sẵn sàng gào
Ngoài kia cám dỗ nào là vàng
Nào là danh vọng
Quá nhiều khung thành tao muốn ghi bàn vào
Trước khi ngoái nhìn cuộc sống
Và nhẹ nhàng chào
Lối quen cho những ngày dài
Tối đen mang những mệt nhoài
Rối ren trong mớ đời
Ta được mong nhớ mời
Nhưng không có cớ rời
Bước đi sau những lần gục
Trước khi ánh sáng gần đục
Chắp tay mong những niềm đau
Sẽ không quay về như lúc đầu
Từ bỏ cuộc sống mơ hồ
Không còn giống như hồi
Coi những tờ giấy đó như là đống cơ đồ
Khi quá khứ đâm chồi
Sức sống ùa về làm cơ thể không ngồi
Cầm lấy cây bút
Đến lúc đối mặt với cơn giông rồi
Mặc kệ khoảng không trôi
Lòng tham chạy dọc đỉnh đầu xuống lưỡi
Như dòng máu đang tuôn ra
Làm tao đau
Mệt mỏi bắt tao xin van buông tha
Tham vọng xa nhau, một khoảnh khắc
Tao nghe thấy tiếng vang chuông xa
Họ muốn thấy công thức để ổn định
Còn chân mình muốn lang thang bôn ba
Chạy về đâu, cảm nhận thứ quái quỉ gì đưa lối
Tỗi lỗi phía sau
Cầu xin tha thứ bằng miệng
Nhưng bên trong chưa hối
Áp lực thổi bay tâm trí
Tao như kẻ đi ngược chiều mưa xối
Bóng đêm gả tao cô đơn
Ả muốn tao san giường và cưa gối
Cảm giác thế nào khi trong bóng đêm
Không giám kêu giúp
Vì ai biết trong bóng tối
Có kẻ sát nhân nào đó đang núp
Tiếng gió thổi hay tiếng hắn thở
Hay do trí tưởng tượng mà ra
Hắn sẽ chìa tay hay chìa dao về tao
Hay sẽ chỉ cướp của rồi tha
Lối quen cho những ngày dài
Tối đen mang những mệt nhoài
Rối ren trong mớ đời
Ta được mong nhớ mời
Nhưng không có cớ rời
Bước đi sau những lần gục
Trước khi ánh sáng gần đục
Chắp tay mong những niềm đau
Sẽ không quay về như lúc đầu
Cuộc sống này cố chèn tao xuống địa ngục
Hắn tiêu diệt hi vọng gần hết
Nhưng hắn đâu biết địa ngục
Không tạo ra thỏ mà tạo ra thần chết
Tao luôn hỏi tao là ai
Liệu luôn là sai khi tao và mai giết chết thể xác
Họ luôn thả oai
Còn hơn là không có nổi
Một cái khát vọng mà nhai
Tao đang chạy theo ai
Hay cao sang mơ ngày mai
Bao gian nan tiêu tan
Rồi mang hành trang lên
Chuyến tàu và đi dự các vì sao
Tao không muốn dây thêm
Với đám gà nhưng trình khoác lác thì cao
Tao là bản thể không thể khác
Vì tao đấu tranh cho mình không vì cái mác
Vì sao *** với đám thấy xác
Vì ngang ngược chứ không biết khác
Vì lao lực cuộc đời mang qua thì bao cực rồi trở thành xác
Vì tao vực dậy khỏi cái bát
Thì tao phục tâm trí rách nát
Vì bao dục vọng vây quanh mày
Cám dỗ chất đầy hai bên
Những thứ mày nói là cần chúng
Sẽ đạp nó hay ngày mai quên
Tao vẫn thấy mày ghen tị
Và mỉm cười với chính mình
Tao nghĩ tao đúng
Tao e là mọi hành động mày
Không còn cách khác để chứng minh