Tơ duyên lỡ làng
Tình ta trái ngang
Gieo bao phũ phàng
Như hoa úa tàn
Mang theo kỷ niệm
Lê đôi bước chân
Ta đã hóa người dưng
Thôi chúng ta có duyên vô phận
Chắc giờ người đã quên
Đâu còn nhung nhớ tên tôi
Thương thân người chơi vơi
Như hạt mưa đã rơi rơi
Lối mòn ngày xưa
Đâu còn ai bước chung đôi
Thoáng cay bờ môi
Em ra đi mất rồi
Hận người phụ ta sao vội vàng
Giọt lệ đau thương dây lìa đàn
Tháng ngày mộng mơ
Ngẩn ngơ nhìn người sang ngang
Câu thề ngày xưa ai còn nhớ
Dệt mộng tơ duyên những ý thơ
Nay bóng em phai mờ
Theo khuất xa áng mây chiều
Còn lại gì cho nhau hay nay chỉ là
Giọt lệ đau thương tuôn rơi mặn mà
Phố xưa bến sông
Buồn cô liêu riêng tôi nhớ mong
Đường về thôn xưa hoa nở đầy đồng
Mà giờ em theo ai nơi lầu hồng
Để tôi lẻ loi
Về cô đơn trong đời long đong
Em đi rồi mình tôi ôm sầu
Trách thân mình sao quá bẽ bàng
Gió ơi có buồn
Còn quanh quẩn bên áng mây không
Bạn tình đã bỏ ta đi mất
Để mình ta đứng đây trông
Viết chuyện tình ta vào nhạc
Nghẹn ngào nên hát sai tone
Vô thường được mất
Dòng sông có khúc
Người cũng có lúc thay lòng
Ta buồn nên hóa Trương Chi
Ngân lên một khúc tiêu sầu
Vô duyên nên thôi vô phận
Ai tìm được lá diêu đâu
Khi thuyền rời xa khỏi bến
Mong đừng gặp cơn gió dữ
Và đừng về đây thêm lần nào nữa
Để rồi làm nhau khó xử
Bởi vì
Giờ người đã quên
Đâu còn nhung nhớ tên tôi
Thương thân người chơi vơi
Như hạt mưa đã rơi rơi
Lối mòn ngày xưa
Đâu còn ai bước chung đôi
Thoáng cay bờ môi
Em ra đi mất rồi
Ngồi bên nhau chiều tà
Người nói em thương anh nhiều mà
Lời đầu môi
Tất cả chỉ là dối trá
Về bên kia bầu trời
Đành chúc em yên vui trọn đời
Không còn chịu tổn thương
Như em đã từng
Lá lá lá thu rơi
Mưa trong lòng nhòe đôi mắt cay đắng môi
Hỡi cố nhân ơi
Sao vô tình tổn thương trái tim tan vỡ
Chẳng còn gì cho nhau
Đau thương triền miên
Bước chân mây mang nỗi niềm riêng
Bên bến sông xưa
Lòng buồn cô liêu tôi nhớ mong
Đường về thôn xưa đìu hiu
Dáng em sao nơi lầu cao
Tôi khóc một lần
Để rồi mất nhau trọn đời