Sài Gòn sáng nay vẫn chưa thức dậy
Ngủ thêm chút đi mà đừng nghĩ suy
Vì cũng đã bao năm rồi
Chẳng thấy Sài Gòn nghỉ ngơi
Chẳng thấy lòng mình thảnh thơi
Sài Gòn biết em từng yêu rất nhiều
Tổn thương bao nhiêu
Yêu người bấy nhiêu
Dù có nắng mưa bên đời
Chỉ biết một mình anh thôi
Ai đâu lo chuyện xa xôi
Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ
Một người đã bỏ em đi
Bỏ lại từng con đường nhỏ
Bỏ lại một người lắng lo
Một người chẳng còn lý trí
Một người lại chẳng nghĩ suy
Mưa vô tình rơi ướt mi
Sài Gòn đèn đỏ đèn xanh
Thật lòng là em nhớ anh
Sài Gòn giờ như bức tranh
Vẽ những kí ức mỏng manh
Sài Gòn phải trái trước sau
Biết đi đường nào ít đau
Nhìn đâu cũng chỉ một màu
Sài Gòn đứng trong hoàng hôn cúi đầu
Chẳng ai đón đưa em về dưới mưa
Ngày tháng lấm lem bụi đường
Nhưng hai người thương nhau hơn
Đâu như bây giờ cô đơn
Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ
Một người đã bỏ em đi
Bỏ lại từng con đường nhỏ
Bỏ lại một người lắng lo
Một người chẳng còn lý trí
Một người lại chẳng nghĩ suy
Mưa vô tình rơi ướt mi
Sài Gòn đèn đỏ đèn xanh
Thật lòng là em nhớ anh
Sài Gòn giờ như bức tranh
Vẽ những kí ức mỏng manh
Sài Gòn phải trái trước sau
Biết đi đường nào ít đau
Nhìn đâu cũng chỉ một màu
Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ
Một người ở trọ tim tôi
Bỏ lại nơi căn phòng nhỏ
Cả trời ký ức rất to
Vội vàng nhanh chân đi trước
Không còn nhìn lại phía sau
Ai đau giờ ai biết đâu
Sài Gòn đèn đỏ đèn xanh
Anh ơi mình em nhớ anh
Sài Gòn giờ như bức tranh
Vẽ những kí ức mỏng manh
Sài Gòn phải trái trước sau
Đi đâu để còn thấy nhau
Nhìn đâu cũng chỉ một màu