Chàng trai vẫn mang
Tình yêu bấy lâu
Thao thức bao đêm ngày
Một hôm lướt qua
Dáng thân quen hiện ra
Cô gái vô tình về bến xưa
Để chàng trai suy tư đến cô gái ấy
Rồi hằng đêm viết lên mảnh giấy
Nói lên lòng mình giây phút tự tình
Biết sẽ ra sao nỗi nhớ cồn cào
Đến một ngày nhận ra
Cô gái năm xưa thương ai rồi
Bước đi chung đôi nụ cười
Khẽ trên môi hoa
Trên tay người mỗi tối
Để chàng trai vỡ tan
Thở than khắp lối
Trời cao xuyên xao
Chàng đành buông trôi
Mây bay ngập trời
Sóng gió ra khơi
Xuân hóa sang đông
Chẳng còn thương nhớ
Chàng trao mảnh giấy
Yêu thương ngày nào
Xóa đi hết tâm tư dâng trào
Đổi lấy cô đơn sầu thương
Khóe mắt buồn vương héo hắt
Lời hứa năm xưa nay đã tàn phai
Cô gái năm xưa nay đã cùng ai
Chiếc váy trắng nên duyên nên phận
Ôi tội chàng trai
Còn mãi trong chàng nụ cười dịu dàng
Trăng bên thềm sáng trong vô vàn
Chịu những xót xa mình chàng
Tiếc nuối tình đầu giờ cách xa
Ngậm đắng phong sương
Biết người có còn thương
Lộng gió ngang trời
Rũ hồn ra đại dương
Mênh mông con thuyền xa bến
Tìm lối đi riêng ai ơi nào ngờ
Bình yên như gió lạ
Vẫn phiêu bạc lang thang
Đâu biết trước khi mùa hạ
Cất cánh buồm đi vội vàng
Nên chỉ biết nở nụ cười
Khi sóng đánh không lảng tránh
Thời gian là thư vô hình
Vốn vô tình xong thôi đành
Có chờ ta vẫn chờ
Đến đông sang ai ngờ
Sương khói mờ phủ trắng
Lối người đâu màng
Nỗi buồn này mang theo gió
Quá khứ ấy đành đem cho
Vì giữ lại thì ai lo
Giữa lối nhỏ ta nhìn họ
Có người cứ thẩn thờ mải mê
Khúc nhạc sầu buồn rơi
Mong manh chiếc lá vàng
Rớt rơi giữa trùng khơi
Để người đi trong thâm tâm ta
Buồn thương biết mấy
Đếm sao trời hoa lệ còn say
Tình thì tình không may
Giờ thì đành chia tay
Hóa kiếp thành mây
Chàng trao mảnh giấy
Yêu thương ngày nào
Xóa đi hết tâm tư dâng trào
Đổi lấy cô đơn sầu thương
Khóe mắt buồn vương héo hắt
Lời hứa năm xưa nay đã tàn phai
Cô gái năm xưa nay đã cùng ai
Chiếc váy trắng nên duyên nên phận
Ôi tội chàng trai
Còn mãi trong chàng nụ cười dịu dàng
Trăng bên thềm sáng trong vô vàn
Chịu những xót xa mình chàng
Tiếc nuối tình đầu giờ cách xa
Ngậm đắng phong sương
Biết người có còn thương
Lộng gió ngang trời
Rũ hồn ra đại dương
Mênh mông con thuyền xa bến
Tìm lối đi riêng ai ơi nào ngờ