Đường hôm nay quá đông người qua
Mà sao thấy trong lòng trống không
Cứ bước đi mang theo tâm tư nặng trĩu
Từng cơn gió rét đôi bờ vai
Ngọn đèn đêm dường như nhạt phai
Bỗng nước mắt tuôn rơi đôi mi nhạt nhòa
Vì cô đơn tháng năm hằn sâu
Lấy nước mắt xem như bạn hiền
Điếu thuốc khói men say kết thành tri kỷ
Từng bôn ba trăm cõi ngược xuôi
Nơi dừng chân nay tìm không ra
Đời cứ thế lênh đênh dạt trôi không bến không bờ
Mùa thu sang chiếc lá nhẹ rơi
Vầng trăng sáng bóng ai in hằn
Làn khói trắng bay cùng tháng năm mang bao lầm lỡ
Ngước mắt nhìn đời đang chê cười
Quay lưng lại không ai bên ta
Bàn chân ta đi mãi không ngừng biết đâu là nhà
Đường hôm nay quá đông người qua
Chờ ai đó đánh rơi ân tình
Mà đâu thấy ân tình đắng cay nơi đây nhiều quá
Gió ngang qua ta thôi mơ hồ
Đôi mi sầu nay không tuôn rơi
Môi mỉm cười đành thôi bước tiếp cho dù đắng cay
Vì cô đơn tháng năm hằn sâu
Lấy nước mắt xem như bạn hiền
Điếu thuốc khói men say kết thành tri kỷ
Từng bôn ba trăm cõi ngược xuôi
Nơi dừng chân nay tìm không ra
Đời cứ thế lênh đênh dạt trôi không bến không bờ
Mùa thu sang chiếc lá nhẹ rơi
Vầng trăng sáng bóng ai in hằn
Làn khói trắng bay cùng tháng năm mang bao lầm lỡ
Ngước mắt nhìn đời đang chê cười
Quay lưng lại không ai bên ta
Bàn chân ta đi mãi không ngừng biết đâu là nhà
Đường hôm nay quá đông người qua
Chờ ai đó đánh rơi ân tình
Mà đâu thấy ân tình đắng cay nơi đây nhiều quá
Gió ngang qua ta thôi mơ hồ
Đôi mi sầu nay không tuôn rơi
Môi mỉm cười đành thôi bước tiếp cho dù đắng cay
Mùa thu sang chiếc lá nhẹ rơi
Vầng trăng sáng bóng ai in hằn
Làn khói trắng bay cùng tháng năm
Mang bao lầm lỡ
Ngước mắt nhìn đời đang chê cười
Quay lưng lại không ai bên ta
Bàn chân ta đi mãi không ngừng biết đâu là nhà
Đường hôm nay quá đông người qua
Chờ ai đó đánh rơi ân tình
Mà đâu thấy ân tình đắng cay nơi đây nhiều quá
Gió ngang qua ta thôi mơ hồ
Đôi mi sầu nay không tuôn rơi
Môi mỉm cười đành thôi bước tiếp cho dù đắng cay
Môi mỉm cười đành thôi bước tiếp cho dù đắng cay