Hoa úa, hoa tàn, bay ngập trời
Hồng phai, hương tan
Người xót thương hỡi người
Nhụy xuân lơ thơ liễu rũ hồ
Hoa kia, rụng rơi
Nhẹ vấn vương chân người
Một năm ba trăm sáu mươi ngày
Gươm sương dao gió những chờ đâu đây
Tốt tươi xuân được mấy ngày
Chốc đà phiêu bạt, bèo mây thêm sầu
Đẹp tươi xuân xanh có mấy ngày
Chốc đà phiêu bạt bèo mây thêm sầu
Hoa rơi người vắng biết đâu tìm
Trước thềm lòng ôm sầu nỗi hoa tàn
Hoa cầm trên tay, giọt lệ ướt nhòa
Lòng quặn đau máu rơi vì đâu
Thân này mong sao vươn đôi cánh mềm
Cùng hoa bay đến tận trời cao
Nay hoa rơi rụng ta chôn hoa
Vùi chôn thân ta
Chẳng biết đến bao giờ
Ngẫn ngơ chôn hoa lắm kẻ cười
Mai sau ta qua đời
Ai chôn thân này
Nước cuốn trôi
Cánh hoa phiêu dạt khắp nơi
Gió thoáng đưa
Xác hoa bay tận chân trời
Hồng nhan phôi pha, xuân thì cũng già
Đời người như cánh hoa rụng rơi
Trăng mờ sương tan, hoa dẫu úa tàn
Hồn hoa bay đến nơi bình an
Hồn hoa bay đến nơi bình an
Người tàn hoa vắng ai biết ai