Ngày nào yêu đương
Có biết đâu đến nay
Phải tiếc thương mỗi ngày
Lại chuyện đò xưa
Đó dáng ai thướt tha lại xa chốn này
Là người ta mong
Sẽ có ngày cùng nhau
Đắp xây mái nhà
Trách than người quên
Hay là ta chẳng qua
Mơ mộng một ngày quá xa
Gió cuốn em đi thật xa
Hàng cây vấn vương chiếc lá
Lục bình trôi theo nơi dòng sông
Vẫn chưa về nhà
Trời hóa cơn mưa mịt mù
Theo dấu chân em bước
Gửi vào nắng
Nỗi nhớ thương em vạn dặm xa
Chuyện tình ngày thơ dở dang
Bao câu hẹn thề trái ngang
Đôi dòng thư thở than
Em đi rồi trên chuyến xe vội vàng
Người nào đâu thấy trời khóc vì ta
Phận mình ai lấy cạn những ngày qua
Mong ngày mai em sẽ vui bên người ấy
Cố nhân mong tương phùng
Chốn nhân gian chẳng ai đi cùng
Chén tiêu sầu lệ cay khóe mi
Khổ tâm can lưu đày
Kiếp tương tư chỉ mong giải bày
Phận hồng nhan
Bến trăng có ai đợi nhau
Mong ngày sau gặp nhau
Thì bao hận thù phai màu
Hành trang này mang là yêu là thương
Là nhung nhớ như phút đầu
Lời thề mình từng có, còn đó
Còn tràn đầy nơi
Dù thân này thành gió
Vẫn có tình này đầy vơi
Người về xóa hết đau thương này
Không còn nhung nhớ tâm can phơi bày
Tâm hồn trong gió phút chốc tung bay
Dù cho ngoài kia là mưa là nắng
Thiếp không lung lay
Chân tình em thì vẫn còn đây
Như bầy chim lạc đàn
Về nơi phồn hoa bạc ngàn
Thuyền đi còn đâu ngày sau
Hình dung ngày xưa mờ phai vội vàng
Có chiếc lá giờ sao tả tơi
Khẽ rơi theo dòng nước cuốn
Bởi vì trời đâu có thấu lòng ta
Còn bao nhiêu điều ước muốn
Và có những thao thức đêm dài
Từng kỉ niệm ngày đó
Sao vẫn mãi theo hoài
Vậy giờ còn đợi chờ chi
Khi người bước đi bước đi
Chỉ còn bến nơi đây
Thẫn thờ đưa đôi bàn tay ướt mi
Chuyện tình ngày thơ dở dang
Bao câu hẹn thề trái ngang
Đôi dòng thư thở than
Em đi rồi trên chuyến xe vội vàng
Người nào đâu thấy trời khóc vì ta
Phận mình ai lấy cạn những ngày qua
Mong ngày mai em sẽ vui bên người ấy
Cố nhân mong tương phùng
Chốn nhân gian chẳng ai đi cùng
Chén tiêu sầu lệ cay khóe mi
Khổ tâm can lưu đày
Kiếp tương tư chỉ mong giải bày
Phận hồng nhan bến trăng có ai đợi nhau
Khi ta dâng con tim trao hết cho nàng
Chẳng hề mong
Bao nhiêu yêu thương kia hóa tro tàn
Từng hẹn thề vượt gió giông
Nhớ không nay chóng phai mờ
Giờ người về bến mong
Có trông ai ngóng ai chờ
Để vì tình ái hồng trần
Lòng này mãi không phân
Men sầu cay trên môi còn say
Trách vì tình cảm vong ân
Điệu nhạc mãi không ngân
Giọt lệ buồn hóa phong vân
Ta như cuồng điên khi người từng thương
Rồi thì cũng hóa không thân
Nơi hiên nhà giờ mỗi ta
Thương chi rồi giờ phải xa
Tương tư tà áo khuất sau nắng hạ
Sông vàng ngày thu qua
Uyên ương thì phải có đôi
Thân ta phận cò trắng thôi
Đành dặn lòng đừng tiếc
Cứ để lá trôi
Đi mãi
Cố nhân mong tương phùng
Chốn nhân gian chẳng ai đi cùng
Chén tiêu sầu lệ cay khóe mi
Khổ tâm can lưu đày
Kiếp tương tư chỉ mong giải bày
Phận hồng nhan bến trăng có ai đợi nhau
Một người vẫn cứ mãi tìm kiếm phía sau
Những ngày ái ân trôi qua nào ai nhớ đâu
Ngẩng đầu ngắm phía trước là
Ánh trăng mờ có ai đang chờ
Hoàng hà với khúc hát vương vấn tro tàn
Kho tàng cố giang
Bao nhiêu chuyện tình dang dở
Ngày nào đó gặp lại
Người thương vẫn còn hoài bình yên