Nhớ quá nhớ quê nhà
Nhớ những bữa cơm gia đình
Nhớ lắm những chân tình
Gần gũi những sớm mai bình minh
Giờ ngồi nơi đây
Nỗi nhớ như in vào tim
Mỏi mòn trông mong
Ngày đôi bàn chân trở về
Dù có bôn ba tận miền khơi xa
Thì vẫn trong con hình bóng mái nhà
Dù bước chân qua dặm trường phong ba
Con muốn về nhà
Mẹ ở nơi xa mẹ chờ con nha
Ngày tháng trôi qua mẹ cũng đã già
Dù phải băng qua ngàn trùng khơi xa
Con sẽ về nhà về với mẹ
Sài Gòn ngày mong đêm nhớ
Ở nhà mẹ có khỏe không
Ba năm rồi không về quê ăn tết
Bon chen chốn xa
Con nhặt lấy từng đồng
Nhặt từng nụ cười
Từ những người xa lạ
Vài cô gái bây giờ đã khuất xa
Chẳng hay rằng thời gian
Làm con chợt nhận ra
Con đã quên gia đình là tất cả
Quên mẹ tần tảo nuôi con khôn lớn
Năm tháng vô tình mẹ đã già hơn
Quên gió đông bắc về lạnh từng cơn
Nhớ con ở xa giấc mẹ chập chờn
Mẹ lo con trai còn dại
Bên cạnh chẳng có một ai
Mẹ thương con nơi đất khách
Lủi thủi bước trên con đường dài
Con sẽ không quên những đêm con đau
Ôm con cả đêm
Mà mẹ không dám ngủ
Chiếc áo mới mẹ chẳng dám mua
Để tiền cho con
Mẹ mặc lại đồ cũ
Đôi dép đứt đôi mẹ mang dán lại
Tóc vài sợi bạc đã rụng trên vai
Chỉ cần con được bình an
Kiếp này mẹ nguyện chịu khổ mãi
Con sẽ về con sẽ về
Về để ôm bờ vai mẹ
Về để thấy mẹ vẫn bên con
Để nỗi nhớ nhung chẳng còn giằng xé
Về để nói con yêu mẹ nhiều
Nhưng cả đời chẳng thể nói ra
Về để hát vang rằng mẹ ơi
Đối với con mẹ là tất cả
Dù có bôn ba tận miền khơi xa
Thì vẫn trong con hình bóng mái nhà
Dù bước chân qua dặm trường phong ba
Con muốn về nhà
Mẹ ở nơi xa mẹ chờ con nha
Ngày tháng trôi qua mẹ cũng đã già
Dù phải băng qua ngàn trùng khơi xa
Con sẽ về nhà
Dù có bôn ba tận miền khơi xa
Thì vẫn trong tim hình bóng mái nhà
Dù bước chân qua dặm trường phong ba
Về với mẹ thôi
Mẹ ở nơi xa mẹ chờ con nha
Ngày tháng trôi qua mẹ cũng đã già
Dù phải băng qua ngàn trùng khơi xa
Con sẽ về nhà
Về với mẹ